Rể Quý Rể Hiền

Chương 3074

Chương 3074

“Cái gì! Anh không đi thì em cũng không đi!” Long Tuấn Hạo đập vào vũ khí của mình và nói: “Một tiếng làm anh em, cả đời làm anh em!”

“Một tiếng làm anh em, cả đời làm anh em! Anh Phong, chúng tôi không đi!”

“Một tiếng anh em hơn cả trời, động đến anh em của tôi đều chiến lại! Mẹ nó chứ, chết thì cùng chết!”

“Vì nhà họ Cao chúng ta, chết cũng không từ chối!”

Hàng nghìn binh sĩ Phong Hạo, mãi mãi trung thành với anh.

Họ có thể không có nhiều văn hóa, không có nền tảng và không giàu có.

Nhưng họ biết rằng mọi thứ họ muốn đều phải dùng khẩu súng trên tay mà đoạt được trên chiến trường.

Trên chiến trường, điều duy nhất bạn có thể dựa vào là những người anh em xung quanh mình.

Họ cũng biết cái gì được gọi là lòng biết ơn.

Trận chiến ở thành phố Đà Nẵng, Cao Phong đã chi bốn trăm tỷ làm tiền thưởng sau khi chiến đấu xong.

Tất cả những anh em đã bị tử trận, Cao Phong đều chôn cất họ một cách long trọng, đưa về an táng ở quê.

Trong nhà ai vẫn còn người nhà, mỗi nhà sẽ có tiền giúp đỡ.

Còn những người bị thương, Cao Phong nói để ý đến cuộc sống còn lại của bọn họ, để bọn họ không lo miếng cơm manh áo.

Cao Phong không chỉ nói như vậy, mà cũng đã làm như vậy rồi, điều này đều được để ý, hỏi cho làm sao mà không cảm động được?

Khi mà không còn chiến đấu, anh đối xử tốt với mọi người và giúp mọi người giải quyết mọi lo lắng.

Vậy đến lúc chiến đấu, tôi không bán mạng cho anh thì mình sẽ là loại người nào vậy?

Hàng mười mấy nghìn binh sĩ Phong Hạo rầm to và nói thà chết cũng không lùi bước.

Trung thành hợp sức, vì mục tiêu chung

Đồng sinh cộng tử, nửa bước không lùi.

Cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần có các anh em ở đây, vậy chúng ta cùng nhau xông lên xem thế nào?

Những tiếng la hét đinh tai nhức óc làm rung chuyển bầu trời.

Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều khiếp sợ, bao gồm cả ông cụ Diệp, cũng đang chấn động tinh thần.

Tên Cao Phong này, rốt cuộc từ đâu có được một đám người như vậy chứ?

Bọn họ thật sự không sợ chết sao?

Bọn họ thật sự có thể vì Cao Phong, đến mạng mình cũng không cần nữa sao?

Vô số người đều mang thần sắc ngưng trọng.

Nếu là thật sự bùng nổ ra đại chiến, sẽ tạo thành một cục diện không thể vãn hồi lại được.

Sợ rằng cả Việt Nam này, đều sẽ phải chịu chấn động lớn mất!

Lúc này, tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay Cao Phong.

Chỉ một thoáng suy nghĩ, liền có thể xác định tình trạng của vấn đề và nó đã xảy ra đến bước nào.

Tám nghìn binh sĩ vây ở bên ngoài, đều đã bước vào tư thế chiến đấu, tùy thời liền có thể lập tức tấn công.

Trên ngón tay của tất cả các binh sĩ đều đặt lên cò súng.

Nếu như Cao Phong thật sự phát lệnh tấn công, vậy thì những binh sĩ vây bên ngoài cũng không có lựa chọn nào khác chỉ có thể không chút do dự mà bắn lên.

Anh, sẽ lựa chọn thế nào?

Nhưng mà, mọi người nhìn chăm chú và Cao Phong, lại chậm rãi duỗi tay, đè

thanh âm thấp xuống.

“Soạt!”

Cao Phong ấn lòng bàn tay xuống, tám nghìn binh sĩ Phong Hạo lập tức giữ im lặng.

“Nhớ kỹ, đây là mệnh lệnh, mọi người nhất định phải đi.”

“Cho dù là vào lúc nào, Cao Kình Thiên tôi sẽ không để mất đi đại nghĩa.”

“Cũng không thể đối kháng với toàn bộ Việt Nam, càng không thể liên lụy mọi người chịu khổ cùng tôi.”

“Cho nên mọi người bắt buộc phải di! Nếu không tìm được cô ấy, tôi sẽ không lùi bước.”

Cao Phong cười lên, chậm rãi tiếp nhận lấy thanh kiếm từ người của một binh sĩ Phong Hạo.

Khối tập đoàn Đế Phong bọn họ có thể lùi.

Nhưng Cao Phong thì không có chỗ nào để lùi bước.

Bình Luận (0)
Comment