Rể Quý Rể Hiền

Chương 3097

Chương 3097

Nghe đến đó, mặt Lý tướng cũng nhanh chóng biến sắc và bắt đầu im lặng.

Mấy phút trôi qua, Lý tướng sờ chóp mũi mình than khẽ, nói: “Xem như tôi chưa nói những lời đó vậy nhé.”

Cấp dưới nhìn Lý tướng rời cũng cũng là không dám nhiều nữa.

“Xoẹt!” Lại là một nhát kiếm.

Chỉ còn mỗi bốn người hộ vệ nhà họ Diệp.

“Xoẹt! Keng keng!”

“Chết!”

Lại một nhét kiếm xé gió lai đi, hộ vệ nhà họ Diệp còn ba người.

Bấy giờ, khoảng cách của ông cụ nhà họ Diệp với Cao Phong chỉ còn sáu mét là cùng.

“Anh, anh, anh…” Ba hộ vệ cuối cùng của nhà họ Diệp trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Cao Phong.

Khi các đồng đội bên cạnh lần lượt ngã xuống, bọn họ cứ tưởng rằng bản thân đã chết lặng, nhưng đến giờ phút này họ mới phát hiện ra cũng không có chuyện đó…

Đối mặt với ánh mắt như loài thú hoang khát máu của Cao Phong, bọn họ vẫn cảm thấy e ngại, sợ hãi.

“Đi chết đi cho tôi!”

Cao Phong gào lên thật to, sau đó đột nhiên đi tới vài bước, thanh kiếm đầy lỗ thủng và vết mẻ đó lướt từ trái sang phải.

“Xoẹt!”

Ánh sáng lạnh lướt qua, thanh kiếm nhanh chóng cắm vào ngực ba hộ vệ cuối cùng của nhà họ Diệp.

“Phập! Phụt phụt phụt!” Chỉ trong giây lát, thanh kiếm nhanh chóng chém rách quần áo trước ngực, da thịt hòa lẫn vào máu!

“Bịch bịch!” Ba người đề ngã xuống.

Dù bọn họ có sức để đánh cho tròn một trận nhưng bây giờ cũng chẳng dám đứng ra chiến đấu.

Cao Phong đã chứng minh được bản thân mình rồi!

“Bộp! Keng keng!” Một tay Cao Phong nắm chuôi kiếm, mũi kiếm cấm phập xuống mặt đất.

Dường như tất cả sức nặng của cơ thể đã dồn hết vào thanh kiếm này khiến thân kiếm đã cong vòng.

“Phù! Phù!” Ngực Cao Phong cứ phập phồng, há miệng thở dốc.

Cả người toàn mồ hôi là mồ hôi. Quần áo anh đã ướt nhẹp nhuộm lẫn máu tươi, miệng vết thương chi chít trên người cứ nóng rát đau đớn.

Bấy giờ, Cao Phong như một người lính anh hùng trên chiến trận, đơn thương độc mã cầm thanh kiếm đứng sừng sững.

Dưới chân anh là một đống hộ vệ nhà họ Diệp nằm ngang nằm dọc.

Đảo mắt lại nhìn, xung quanh là một đống hỗn loạn, trên mặt đất đầy máu tươi.

Tuy rằng bây giờ quần áo của Cao Phong đã nát bươm, vết thương đầy người nhưng chắc chắn trên người anh sẽ đầy huân chương chiến công.

Bấy giờ anh cực kì thê thảm và nhếch nhác nhưng quá trình chiến đấu và sức mạnh của anh đã được tất cả mọi người nhìn thấy, khí phách không ai bằng, ngầu đến lạ!

“Chém trăm người!” Diệp Thiên Long thì thào tự nói.

“Chém trăm người!” Sĩ quan Bình trợn trừng hai mắt.

Lý tướng vỗ tay nhiệt liệt, than thở nói: “Chém trăm người!”

“Chém trăm người!” Cấp dưới cùng than thở cùng ông ấy.

“Chém trăm người, đã chém được trăm người rồi…”

“Chém trăm người!”

“Chém trăm người!”

“Cậu tôi, cậu tôi chém hết sạch một trăm người!”

Tám ngàn binh lính chiến đấu Lý tướng dẫn theo cũng nghẹn họng nhìn trân trối, thì thào trong miệng.

Với những người như họ thì chém trăm người có ý nghĩa thế nào?

Tức là kỉ lục cao nhất trong nhóm lính, là vinh dự lớn lao nhất!

“Lý tướng, rốt cuộc chém trăm người là gì?” Cấp dưới không nhịn được hỏi.

Lý tướng trợn trừng mắt nhìn Cao Phong xa xa, sau một lát mới nghiêm túc mở miệng giải thích.

“Năm đó vào thời kì chiến tranh đã có một người anh hùng lập rất nhiều nhiều chiến công hiển hách, chặn đường quân địch cho quân lính nước tôi rút lui.”

Bình Luận (0)
Comment