Rể Quý Rể Hiền

Chương 3108

Chương 3108

“Oan có đầu, nợ có chủ, nếu đúng là người nhà họ Đặng bắt cóc Tuyết Mai thì tôi sẽ khiến cho bọn họ nợ máu trả bằng máu!”

“Không một kẻ nào có thể ngăn cản.”

Cao Phong ra lệnh, liên minh Phong Hạo gồm hơn chục ngàn người cùng bước vào trạng thái chiến đấu với nhau.

“Soạt! Soạt!” Áo gió bay bay, đây là trận chiến cuối cùng.

Một mình Cao Phong đi phía trước, sau lưng là mấy chục ngàn người cùng đi về phía nhà họ Đặng ở thủ đô.

“Kình Thiên.” Đúng lúc này, Lý tướng chợt gọi Cao Phong lại và kéo anh sang một bên nói chuyện.

“Lý tướng, cảm ơn ông.” Đối mặt với Lý tướng, Cao Phong muốn cảm ơn từ tận đáy lòng.

“Đừng nói những lời đấy, ngày xưa ông nội cậu có ơn rất lớn với tôi, đó đều là những chuyện tôi phải làm.”

“Tôi phải nhắc nhở cậu vài câu, tôi sẽ không sang nhà họ Đặng nhưng bọn họ cũng không phải là người dễ chơi gì, mấy năm nay họ cứ tản ra đi làm đủ thức việc khắp nơi, có rất nhiều người được sắp xếp vào trong quân đội.”

“Bản thân họ cũng có thế lực của mình, bây giờ cậu lại gióng trống khua chiêng đi tới thế này, chắc chắn bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi. Những điều tôi làm được là không ngăn cản cậu, những chuyện khác thì phải tự lo liệu rồi.”

Lý tướng nhanh chóng nói cho Cao Phong và đồng thời cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Suy cho cùng thì ông tôi cũng không thể giúp được gì trong những việc Cao Phong phải làm.

“Tôi hiểu mà.”

“Dù sao thì hôm nay tôi cũng nhất định phải tìm được vợ mình.” Cao Phong gật đầu thật mạnh.

“Được, thế thì tôi sẽ không nói nhiều nữa.”

“Chờ mọi chuyện bên này xong rồi tôi sẽ đến tìm cậu bàn một vài chuyện.”

Lý tướng giơ tay vỗ vai Cao Phong, nói: “Năm đó Cao tướng là chiến vương nổi tiếng cả khu vực Đông Nam Á, khiến các thế lực lớn không dám làm gì manh động.”

“Tôi mong là cậu sẽ không bôi nhọ lên thanh danh của ông nội.”

“Được!” Cao Phong gật đầu thật mạnh, sau đó xoay người rời đi, lại trở về với đội ngũ.

Vừa đi Cao Phong vừa xé áo sơ mi ra, bắt đầu ấn vào những miệng vết thương nghiêm trọng trên ngực.

Thời điểm chiến đấu thì không có cảm giác gì.

Nhưng sau khi chiến đấu xong thì mọi giác quan bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.

Cả người đau nhức, mỏi mệt không cách nào tả nổi.

Nếu không có niềm tin để chống đỡ thì chắc bây giờ Cao Phong còn chẳng thể đi đường nổi.

“Anh Phong, anh đi bệnh viện đi, để chúng tôi tới đó cho!”

“Anh cứ yên tâm, nếu như chị dâu Tuyết Mai ở nhà họ Đặng thật thì dù chúng tôi có phải giết hết nhà bọn họ cũng sẽ cứu Tuyết Mai ra.”

Long Tuấn Hạo thấy sắc mặt Cao Phong vàng như nến thì vội vàng đi tới đỡ cánh tay anh.

“Không cần, tôi tự đi.”

“Tôi muốn đích thân đến đón cô ấy trở về, bảo vệ cô ấy đến nơi đến chốn.”

“Đừng nói nữa, đi thôi!” Cao Phong đẩy tay Long Tuấn Hạo ra, đứng tại chỗ vài giây rồi hít một hơi thật sâu, cất bước đi về phía trước.

Phía sau là ngàn quân vạn mã đi theo từ đầu đến cuối.

Bốn gia tộc nhỏ ở thủ đô cộng thêm tất cả thành viên của nhà họ Diệp và nhà họ Phạm.

Xa xa phía sau là liên minh Phong Hạo, khu phố thương mại Kiên Thành, thế lực thị trấn Biển Đông, xếp thành hàng dài, chen chúc đi cùng nhau.

Mười ngàn binh sĩ Phong Hạo vẫn theo sau hàng ngũ để tạo khí thế.

Đảo mắt nhìn lại, đám người đông nghìn nghịt như kiến, nhìn không thấy điểm cuối.

Rất nhiều người theo sau Cao Phong bỗng nhiên có cảm giác hãnh diện và hào hùng hết sức khó hiểu.

Người của khu phố thương mại Kiên Thành lại càng âm thầm than thở.

Hôm nay.

Khi Cao Phong vừa mới tới thủ đô thì đã dẫn mấy trăm người bọn họ đến nhà họ Phạm.

Sau đó, Cao Phong vừa mới tới thủ đô đã dẫn theo mấy người bọn họ đi đến nhà họ Phạm.

Dần dà thì số người đằng sau Cao Phong càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng lên.

Ra khỏi nhà họ Phạm chuyển sang nhà họ Diệp thì số người đã chất lên được thành đỉnh núi.

Bây giờ ra khỏi nhà họ Diệp thì số lượng người đó lại tăng lên kha khá.

Bình Luận (0)
Comment