Rể Quý Rể Hiền

Chương 3110

Chương 3110

Ngàn quân vạn mã không ngừng lao về phía sức.

Tất cả mọi người cùng tụ lại một chỗ, đi thẳng đến nhà họ Đặng.

Cùng lúc đó.

Đà Nẵng, tại cửa biển nhà họ Cao.

Lâm Vạn Quân tính toán sẵn thời gian, nhanh chóng dẫn theo người nhà họ Cao từ trên xuống dưới ra cửa biển để chào đón.

Ngoài ra còn có cả những người cộm cán ở Đà Nẵng cũng xuất hiện đúng giờ ở nơi này để chuẩn bị đón nhóm Cao Phong trở về.

Bên bờ biển, vô số thuyền chiến rồi là tàu biển, tàu du lịch chạy chở khách đều xếp thành hàng dài ở đó.

Một chuyến có thể đưa mấy chục ngàn người cùng qua.

Dây pháo, pháo hoa cùng với tất cả những thứ một buổi cưới xin cần có đều được chuẩn bị xong hết.

Mọi thứ đã được sắp đặt sẵn!

Chỉ chờ nhóm người Cao Phong trở về thì sẽ phát huy tác dụng.

Bấy giờ trong lòng Lâm Vạn Quân cũng tràn ngập mong chờ.

Bộ tây trang phẳng phiu mặc trên người, ngực trái còn gắn một chiếc hoa cài áo.

Mái tóc hoa râm kia trông cũng trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.

Ông ấy đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, chờ Kim Tuyết Mai đến nơi thì sẽ lập tức thực hiện lời hứa trước kia, để cô giẫm lên lưng mình xuống xe.

Dùng lòng trung thành của ông cùng cơ thể già cỗi này để chào đón Kim Tuyết Mai bước vào lãnh thổ vùng biển của nhà họ Cao, bước vào cửa nhà họ Cao ở Đã Nẵng này.

Nhớ lại cái đêm máu nhuộm đẫm cả bầu trời hôm ấy, kẻ mạnh ngã xuống vạn người than, Lâm Vạn Quân nhận được sự ủy thác, nhấc lên thanh kiếm đã không cầm rất nhiều năm để liều mạng bảo vệ bọn họ an toàn.

Đến hôm nay, Kim Tuyết Mai ở bên Cao Phong không rời không bỏ, một lòng trả giá cho anh, thực hiện được hứa hẹn chăm sóc Cao Phong vô cùng tốt.

Cuối cùng quả ngọt cũng tới sau những khó khăn khiến Lâm Vạn Quân cảm thầy bùi ngùi.

Tâm trạng lại càng khó tả.

Thế nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Mọi người cũng đã sớm trông mòn con mắt nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy nửa cáo bóng của nhóm Cao Phong đâu.

Chờ từ giữa trưa đến tận xế chiều, từ xế chiều đến khi trời sập tôi…

Mọi người chờ đợi thật lâu nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng nhóm Cao Phong trở về.

Gió biển không ngừng gào thét làm dậy lên vô số những ngọn sóng trên mặt biển.

Những cơn sóng liên tục lướt trên mặt nước và xô vào bờ cát đá ầm ầm hòa vào tiếng bọt nước vỡ tan.

Tâm trạng Lâm Vạn Quân cũng bắt đầu trở nên bình tĩnh lại từ sự hào hứng và chờ mong ban đầu.

Tuy là những người cộm cán ở thành phố Đà Nẵng rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này thì không một ai dám hỏi nhiều.

Ban đầu Lâm Vạn Quân đứng thẳng tắp nhưng dần dà rồi nó cũng dần còng xuống.

Trong lòng ông đã có một vài suy nghĩ.

“Chẳng lẽ số mạng là thứ thật sự không thể thay đổi ư?” Lâm Vạn Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh miên man như thể đang hỏi chính bản thân mình hoặc là hỏi trời cao.

Trước khi nhóm Cao Phong xuất phát đi, Lâm Vạn Quân đã từng nói một câu rằng trời đất thích những người cần cù siêng năng và đức độ, người quân tử dùng đức tâm và ý chí không ngừng vươn lên, có lẽ sẽ thay đổi được số mệnh.

Không một người nào biết câu ông ấy nói có ý nghĩa gì.

Thế nhưng bây giờ đây Lâm Vạn Quân lại nói rằng số mệnh là thứ không cách nào thay đổi.

Giọng nói hết sức bất đắc dĩ và không cam tâm nhưng rồi cũng phải chấp nhận sự thật.

Như thể ông ấy đã đoán trước được điều gì đó.

“Ông Vạn Quân, liên lạc với bên thành phố Hà Nội rồi.”

Đằng sau có một thanh niên mặc bộ đồ đen bước tới ghé vào tai Lâm Vạn Quân và nhỏ giọng báo cáo.

Người đó nói cực kì ngắn gọn, kể cho ông tôi nghe hết chuyện đang diễn ra bên kia cho Lâm Vạn Quân từ đầu den061 cuối.

Lâm Vạn Quân nghe xong thì trên mặt cũng không có sự thay đổi gì quá lớn.

Dường như ông tôi đã đoán được từ trước rồi vậy.

“Ha ha ha…” Lâm Vạn Quân cười buồn, khoảnh khắc đó, hốc mắt ông tôi bỗng nhiên trở nên đỏ ửng.

Bình Luận (0)
Comment