Rể Quý Rể Hiền

Chương 3232

Chương 3232

Trong ba ngày ngắn ngủi, vậy mà Cao Phong và Vũ Siêu cứ giống như chuyển đổi vị trí cho nhau vậy.

Hôm nay, người bị đánh lui lại chính là Vũ Siêu.

Người không đứng dậy nổi, cũng là Vũ Siêu.

Lần này ông cụ Diệp hoàn toàn không còn tự tin nữa, trên mặt tràn đầy cảm giác bị đánh bại.

Đây là cơ hội duy nhất để ra oai với Cao Phong, có lẽ sau này hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Thậm chí, Cao Phong khiến ông cụ cảm thấy anh giống như núi cao vững chắc, khó mà lung lay.

Một người bình thường làm sao có thể mạnh mẽ như vậy được? Làm sao có thể không có một sơ hở nào để bị tấn công chứ?

“Đừng kiên trì nữa, không còn ý nghĩa gì đâu.”

Cao Phong từ trên cao nhìn xuống Vũ Siêu, giọng dửng dưng nói.

Câu nói này đã trực tiếp đánh nát ý chí còn sót lại của Vũ Siêu. Trong nháy mắt, ông ta đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, ngồi bệch dưới đất.

“Tôi… phục!”

Vũ Siêu than nhẹ một tiếng, sau đó trầm giọng nói.

Trận chiến này, Cao Phong đã thắng!

Mà đương nhiên ngoài miệng thì Vũ Siêu nói phục, nhưng trong lòng ông ta vẫn vô cùng khó hiểu.

Ông ta biết rõ sau trận đánh vào ba ngày trước, thực lực của Cao Phong đã được tăng lên.

Thế nhưng làm sao có thể tăng nhanh như vậy chứ?

Ba ngày trước, khi Cao Phong mang người đến thì ông ta còn không xem anh vào mắt.

Lúc ấy, sau khi Cao Phong bị trăm người chém thì mới chống đối với Vũ Siêu.

Thế nhưng trong lòng ông ta vô cùng tự tin, cho dù là Cao Phong mạnh mẽ đến mức nào đi nữa thì ông ta cũng có thể đánh bại anh trong vòng năm chiêu.

Mà hôm nay, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, sự tự tin của ông ta đã bị Cao Phong đánh tan hoàn toàn.

“Ông cụ, Cao Phong thắng rồi, tiền đặt cược của chúng ta, khụ khụ…”

Diệp Thiên Long cười ha ha, nhìn về phía ông cụ Diệp.

Mặc dù ông cụ Diệp có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Từ trước đến tôi chưa từng thất hứa, qua mấy ngày nữa sẽ quyết định thân phận người được đề cử trở thành gia chủ của Tuyết Mai.”

Ông cụ Diệp quả thật là loại người này, tính cách có chơi có chịu nên không cố tình kéo dài thời gian hay chống chế chuyện gì cả.

Chỉ là, thực lực của Cao Phong thật sự khiến trong lòng ông cụ Diệp nổi lên vô số nghi ngờ.

Nguyên nhân chính là vì ông cụ Diệp cũng không phải là chiến binh nên không hiểu quá nhiều về chuyện của chiến binh.

Ông ta chỉ cảm thấy dường như thực lực của Cao Phong đã mạnh hơn ba ngày trước không chỉ một chút.

“Đứng lên đi.”

“Còn mấy chục quyền mà ông đánh tôi, tôi không đánh trả lại đâu.”

Cao Phong tiến lên một bước, kéo Vũ Siêu lên.

“Khụ khụ…”

Vũ Siêu được Cao Phong kéo lên, sau khi nghe thấy câu này thì không nhịn được ho khan vài tiếng nữa.

“Chẳng phải tôi đã nói, tôi đánh ông là có nguyên nhân sao?”

Vũ Siêu khẽ hắng giọng, sau đó một tay che ngực rồi đi tới bên cạnh ông cụ Diệp.

“Lão gia chủ, tôi…”

Trên mặt Vũ Siêu có chút xấu hổ.

Dù sao ông ta đi theo ông cụ Diệp đã mấy năm, chưa bao giờ làm mất mặt ông cụ Diệp.

Có một hôm ông cụ Diệp và ông cụ Phạm ngồi đánh cỡ với nhau. Hôm đó, bỗng nhiên hai người họ nảy ra linh cảm, muốn so sánh thực lực của đám hộ vệ hai bên một chút.

Vũ Siêu vừa ra tay đã đánh bại hộ vệ của ông cụ Phạm trong hai chiêu.

Sau đó lại một mình chiến đấu với hai mươi tên hộ vệ của nhà họ Phạm, không hề yếu thế.

Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ khiến ông cụ Diệp mất mặt.

Thế nhưng hôm nay, rõ ràng đã mất mặt vô cùng.

“Không cần tự trách, tôi nhìn ra ông đã cố gắng hết sức rồi.”

Ông cụ Diệp cũng không biết làm sao, chỉ đành khoát tay ra hiệu mọi người ngồi xuống.

Cao Phong cũng không khách sáo, đi đến ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment