Rể Quý Rể Hiền

Chương 3339

Chương 3339

Ông Trần nói một tràng vô cùng đơn giản nhưng cũng rất thô bạo, không hề che giấu suy nghĩ của ông ta.

Trước kia, ông ta phải tốn biết bao nhiêu công sức, từng chút từng chút gây áp lực lên Cao Phong. Tất cả chỉ là để dồn Cao Phong tới đường cùng, sau đó mình ném ra một cái phao cứu mạng như vậy.

Lúc ở bước đường cùng, nhất định Cao Phong sẽ không hề do dự mà bắt lấy.

Nhưng thủ đoạn gây sức ép dư luận xã hội, khối tập đoàn Đế Phong, thật sự khiến cho kế hoạch của ông Trần hoàn toàn bị sụp đổ.

Nhưng mà, sức kêu gọi mạnh mẽ của Cao Phong càng làm cho ông Trần cảm thấy…

Nói gì thì nói cũng không thể bỏ qua cho Cao Phong như vậy được. Nhất định phải khiến anh dốc sức phục vụ cho quân đội.

Cho nên bây giờ, ông Trần rất thẳng thắn bộc lộ trạng thái của mình.

Hoặc là anh sẽ bị pháp luật xử lý, phải nhận án tử hình.

Hoặc là anh phải lập công chuộc tội thì mới có thể thoát được chế tài xử lý.

Lần này, Cao Phong không nói gì cả. Anh mắt của anh vẫn bình tĩnh như vậy, đối diện với ông Trần.

Dường như ông Trần có nói những lời đó cũng chẳng thể ảnh hưởng chút nào đến anh vậy.

“Cậu có thể hiểu ý tôi hay không vậy?”

“Chuyện này cậu phải làm, cũng chỉ có thể làm mà thôi.”

Ông Trần cau mày nhìn Cao Phong, nói thêm một câu nữa.

“Ông Trần, ngài trong tay ngài có nhiều cấp dưới tài giỏi như vậy, cần gì phải cần đến một người không biết gì như tôi đi làm những chuyện này chứ? Cao Phong cũng khẽ cau mày.

Bây giờ, anh thật sự mệt mỏi rồi, không muốn lại đi chinh chiến không nghỉ nữa.

Càng không muốn phải rời xa vợ con, đến vùng biên giới xa xôi, sống một cuộc sống thập tử nhất sinh.

“Bọn họ không làm được, bọn họ cũng không thể đi làm.”

“Một khi bọn họ đi làm việc đó thật thì sẽ xảy ra chiến tranh leo thang, cuối cùng vẫn trở thành mâu thuẫn giữa những tầng lớp quan chức cấp cao.”

“Còn cậu có thể dẫn dắt, có tính quyết đoán, chiến lược. Bên ngoài biên giới còn có mấy trăm nghìn binh sĩ trong tay.”

“Trừ cậu ra, không ai có thể làm được cả.”

Hình như là ông Trần đã sớm điều tra hết tất cả về Cao Phong rồi, phất tay buông lời.

Nội tâm Cao Phong thầm than nhẹ một tiếng, trong lúc nhất thời, đã nhảy lên lưng hổ thì khó mà xuống.

Cây cao thì thường bị gió lớn quật ngã trước.

Không chỉ bị gió lớn quật ngã trước mà ngay cả người ngoài, lúc chặt cây làm đồ đạc cũng lựa chọn những cây có thân hình cao lớn thẳng tắp để chặt trước.

“Cao Phong, cậu đang suy nghĩ gì đấy? Đây là cơ hội duy nhất của cậu.”

“Anh đừng có mà quá đáng, tỏ ra không đồng tình.” Lâm Thừa Khải hừ lạnh một tiếng, nhìn Cao Phong nói.

Cao Phong khẽ cau mày, sau đó ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi: “Ở đây đến lượt anh nói chuyện sao?”

“Anh!”

Lâm Thừa Khải bỗng nhiên trợn tròn mắt nhìn anh. Nói thế nào thì anh ta cũng là người có chức có quyền, Cao Phong dám nói chuyện với anh ta như vậy sao?

“Thừa Khải, cậu đừng nói nữa.” Ông Trần khẽ cau mày, đưa tay ngăn Lâm Thừa Khải lại.

Lúc này, Lâm Thừa Khải mới gật đầu, lạnh lùng nhìn Cao Phong một cái, quay đầu đi chỗ khác.

Cao Phong liếc Lâm Thừa Khải một cái, trong lòng cũng cười nhạt.

Tôi không quan tâm chức vụ của anh là gì, đối với sự trừng phạt với anh cũng chỉ là vừa bắt đầu thôi.

Ông Trần quay đầu nhìn về phía Cao Phong, nói: “Thật ra thì chắc hẳn cậu cũng hẳn biết, trước mắt cậu bây giờ chỉ còn hai con đường.”

“Một là tính án xử phạt, lập tức tử hình cậu.”

“Hai là lập công chuộc tội. Nếu như có thể tiêu diệt hết tất cả thì đó chính là một công lao lớn. Tôi sẽ tự mình giúp cậu thoát khỏi tội trạng.”

“Công tội bù đắp cho nhau, tất cả mọi chuyện hòa nhau. Hơn nữa, tôi còn có thể giúp cậu xin cấp quân hàm.”

“Đến khi cậu có quân hàm của mình, vậy thì lúc đó, cậu mới được tính là người có quyền lực. Đến lúc đó, ở cái Việt Nam rộng lớn này, còn có ai có thể chống đối lại cậu được nữa?”

Lúc này, ông Trần bắt đầu phân tích cái tình, cái lý với Cao Phong vì rất sợ Cao Phong sẽ không đồng ý.

Dù sao thì, nếu như Cao Phong cố tình không đồng ý thì ông ta cũng không khả năng cầm dao kè lên cổ Cao Phong.

Bình Luận (0)
Comment