Rể Quý Rể Hiền

Chương 334

Kim Tuyết Mai hoang mang, đám người Kim Ngọc Dung và Kim Hiểu Mỹ cách đó không xa cũng mơ hồ theo.

“Oa! Cái này..." Rất nhiều người cũng mơ hồ tại chỗ. Nhiều điện thoại như vậy, đây là muốn làm gì?

Thậm chí còn có người liên tưởng đến trước đó Cao Phong đưa một cái hộp cho Kim Tuyết Mai, sau khi mở bao bì đóng hộp ra, đựng bên trong là chiếc Vsmart Porsche bản giới hạn.

Mà nhiều hộp điện thoại đóng gói như vậy... Bên trong không phải... Cũng đựng Vsmart Porsche bản giới hạn chứ?

Ngẫm lại thì đều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Cao Phong, đây là?" Kim Tuyết Mai ngờ nghệch nhìn tất cả thứ này.

“Khụ, không có gì."

Cao Phong vội vàng đi tới, thành thạo cầm điện thoại lên, một lần nữa ném vào trong ghế sau xe.

"Cao Phong, cậu mua nhiều điện thoại như vậy làm gì?" Kim Ngọc Dung không nhịn được hỏi.

"Cho vợ tôi mỗi ngày dùng một chiếc, mỗi ngày đổi điện thoại mới, thế nào?" Cao Phong cân nhắc cười một tiếng, lúc này kéo Kim Tuyết Mai lên xe rời khỏi.

Trong ánh mắt chăm chú sau lưng của mọi người, Cao Phong đạp chân ga một phát, chở hai trăm chiếc điện thoại nghênh ngang rời khỏi.

Trên đường trở về, Kim Tuyết Mai thỉnh thoảng nhìn ghế sau xe một chút, gương mặt vẫn mơ hồ.

"Cao Phong... Anh... Không phải anh cướp cửa hàng điện thoại người ta chứ?” Kim Tuyết Mai cứ mãi do dự, vẫn không nhịn được khẽ hỏi.

"Khụ... Khụ khu.." Cao Phong bị một câu nói kia của Kim Tuyết Mai chọc cười.

"Chuyện này không thể là anh tự mua được sao?” Cao Phong im lặng khẽ lắc đầu.

"Anh nói đùa à, anh mua nhiều điện thoại như vậy làm gì? Hơn nữa chuyện này xài hết bao nhiêu tiền đó."

"Những chiếc này đều là Aris Pro phải không, một chiếc cũng phải hơn mười hai triệu đồng này trên trăm chiếc cũng phải hơn một tỷ hai." Kim Tuyết Mai không dám tin.

"Cốp đằng sau còn có một trăm chiếc." Cao Phong nhíu mày với Kim Tuyết Mai, có ý đùa Kim Tuyết Mai.

"O?" Kim Tuyết Mai bị hù dọa, hai trăm chiếc? Vậy chẳng phải hơn hai tỷ sao?

"Lúc trước anh nói anh muốn làm một dự án lớn với Khúc Đại Minh, sẽ không phải là làm cái này chứ?” Kim Tuyết Mai chợt nhớ tới lúc trước nói chuyện với Cao Phong.

Cô nói muốn sắp xếp một công việc ở công ty cho Cao Phong, nhưng Cao Phong nói gần đây đang làm một dự án lớn với Khúc Đại Minh nên từ chối Kim Tuyết Mai.

Bây giờ thấy nhiều điện thoại như vậy, Kim Tuyết Mai liền vô ý thức xem đây chính là dự án lớn Cao Phong nói tới trong miệng.

“Ừ, đúng vậy, là dự án này." Cao Phong cười nhẹ, gật đầu lên tiếng.

Kế hoạch Lửa Rừng xác thực xem như một dự án lớn nhỉ?

"Không ngờ anh vậy mà nghĩ tới bán điện thoại. Suy nghĩ này cũng không tệ lắm. Lần này em có chút khen thưởng anh."

Kim Tuyết Mai nhận được câu trả lời của Cao Phong, lúc này bắt đầu có chút vui vẻ, duỗi tay nhỏ ra sờ ngón tay cái của Cao Phong một cái.

Ba năm qua, Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai đều không ưa Cao Phong, nhưng tâm tính của hai người lại hoàn toàn khác biệt.

Kiều Thu Vân cảm thấy Cao Phong không thể cung cấp điều kiện sống tốt cho hai người, cho nên chướng mắt Cao Phong đủ chỗ.

Mà Kim Tuyết Mai cũng không phải bởi vì Cao Phong không có tiền mà chướng mắt Cao Phong.

Cao Phong kiếm tiền hay không, kiếm bao nhiêu tiền đều không quan trọng với Kim Tuyết Mai.

Cô chỉ muốn nhìn thấy trên người Cao Phong một ý chí cầu tiến, một ý chí phấn đấu, có những thứ này là đủ rồi.

Bây giờ Cao Phong làm như thế, sao cô có thể không vui chứ?

Cao Phong khẽ cười, nói tiếp: “Anh vốn muốn đưa hàng cho Khúc Đại Minh, nếu không em đi cùng anh nhé?"

"Có lẽ phải mất thời gian rất lâu nhỉ? Lúc anh còn chưa tới, Tuyết Ngọc gọi điện cho em nói bảo em tan làm thì mau về nhà, nói là muốn mở cuộc họp gia đình gì đó, tất cả mọi người phải tham dự." Kim Tuyết Mai nhìn thời gian một chút nói.

"Họp gia đình? Tuyết Ngọc đã về nhà rồi hả?” Cao Phong nghe vậy sững sờ, Kim Tuyết Ngọc lại muốn làm gì.

"Lúc gọi điện cho em thì còn chưa về tới nhà, nói là ở bên ngoài mua quần áo, nói quần áo bị hỏng rồi." Kim Tuyết Mai giải thích một câu.

Cao Phong khẽ gật đầu, quần áo của Kim Tuyết Ngọc khẳng định là bị Lê Trọng Việt kéo hỏng, cho nên muốn đi mua đồ mới.

"Cao Phong, anh nói xem, không phải Tuyết Ngọc muốn dẫn bạn trai em ấy về nhà chứ?” Kim Tuyết Mai bộc phát ý tưởng.

"Chuyện này... Về rồi biết. Phòng tập thể hình Phong Minh bên cạnh không xa, anh giao đồ cho Khúc Đại Minh là được."

"Không mất bao nhiêu thời gian." Cao Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Kim Tuyết Mai không nói gì nữa, khẽ gật đầu ra vẻ đồng ý.

Trước cổng chính công ty Kim Thiên.

Mọi người thấy hai người Cao Phong đi xa, đều hơi im lặng.

Chiếc Vsmart Porsche giới hạn toàn cầu, còn có hơn một trăm chiếc điện thoại kia trong xe Cao Phong, đều khiến mọi người chấn động không nhẹ.

Chốc lát sau, Kim Ngọc Dung bỗng nhiên cười ha hả lên, những người khác cũng hoài nghi nhìn cô ta.

"Tôi cuối cùng cũng biết rồi, thì ra Cao Phong gần đây tìm công việc giao hàng, ha ha."

“Cậu ta khẳng định là nhân viên giao hàng của cửa hàng điện thoại, nếu không sẽ không mang nhiều điện thoại như vậy nhỉ?” Kim Ngọc Dung cười ha ha.

Nghe Kim Ngọc Dung nói như vậy, có người không tin, nhưng cũng có người tin tưởng, dù sao cũng không thể bài trừ loại khả năng này.

Nếu không không có việc gì ai lại mua một xe điện thoại rồi lái đi dạo xung quanh chứ?

"Nói không chừng chiếc điện thoại Porsche giới hạn kia cũng là hàng phải giao đó." Kim Ngọc Dung lại cười lạnh một tiếng.

"Cũng không giống... Nếu Cao Phong chỉ là một nhân viên giao hàng, anh ta dám tùy tiện mở chiếc Porsche bản giới hạn ra sao?" Lần này Kim Hiểu Mỹ lại có hơi không tin Kim Ngọc Dung.

Kim Ngọc Dung nghe vậy thì sắc mặt cô ta có hơi khó coi.

Nhưng thái độ vẫn cứng rắn trả lời: “Dù sao Cao Phong tuyệt đối là một tên giao hàng, tôi thật sự không tin cậu ta có thể mua được hơn trăm chiếc điện thoại”

Chuyện này cũng không ai tranh chấp với Kim Ngọc Dung, thế là ai cũng mang tâm sự của riêng mình, rời khỏi công ty.

Phòng tập thể hình Phong Minh.

Khi Cao Phong và Kim Tuyết Mai đến đây, Khúc Đại Minh đã dẫn người tới chờ.

Trước hết Cao Phong để Kim Tuyết Mai chờ trong xe, rồi qua một bên nói riêng với Khúc Đại Minh.
Bình Luận (0)
Comment