Rể Quý Rể Hiền

Chương 3430

Chương 3430

“Chị Tuyết Mai, em dẫn chị đi dạo quanh đảo trung tâm nhé. Trước kia em với anh Cao Phong từng trồng rất nhiều hoa đấy.” Nghe vậy, Cao Tử Hàn tiến lên kéo tay Kim Tuyết Mai.

“Cũng được.” Kim Tuyết Mai cười gật đầu. Đúng là cô không có hứng nghe Cao Phong và Lâm Vạn Quân bàn bạc chuyện quan trọng.

“Vậy thì anh Cao Phong, bọn em đi nhé! Anh yên tâm, em sẽ chăm nom chị Tuyết Mai.” Cao Tử Hàn vẫy tay, sau đó kéo Kim Tuyết Mai rời đi.

“Ừ, đi từ từ thôi, chú ý an toàn.” Cao Phong mỉm cười nhìn họ rời đi, sau đó cùng Lâm Vạn Quân vào nhà.

Trong phòng, Cao Phong và Lâm Vạn Quân ngồi đối diện, mỗi người châm một điếu thuốc. Cao Phong im lặng mấy giây rồi hỏi thẳng: “Chú Quân, có phải chú đã quyết định sẽ nói cho cháu biết mọi chuyện không?”

Lâm Vạn Quân sửng sốt, sau đó thở dài, khẽ gật đầu.

“Vâng, chú nói đi, cháu nghe đây.” Cao Phong nghiêm túc đáp.

Lâm Vạn Quân rít một hơi thuốc, chỉnh sửa lại ngôn ngữ trong đầu, đầu tiên là hỏi: “Cậu Phong, cậu có biết tại sao bà chủ lại không yêu thương cậu không?”

Cao Phong sửng sốt một chút, cau mày nói: “Mẹ từng nói với cháu là ông nội không cho bà ấy gần gũi với cháu.”

Lâm Vạn Quân gật đầu, lẩm bẩm: “Đây là sự thật, đương nhiên còn có lý do khác.”

“Lý do khác…” Cao Phong thoáng sững sờ, suy nghĩ về lời nói này. Mấy giây sau, anh khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng không có gì khó hiểu: “Chú Quân, cháu hiểu rồi.”

“Cái gì? Cậu… Cậu biết ư?” Lần này Lâm Vạn Quân lại kinh ngạc khó tin nhìn Cao Phong.

“Vâng, cháu biết.” Cao Phong khó hiểu nhìn Lâm Vạn Quân, khẽ gật đầu.

“Cậu biết cái gì?” Lâm Vạn Quân suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, tại sao Cao Phong lại biết? Không lẽ nào!

“Bà ấy nói với cháu rằng ông nội không cho bà ấy gần gũi với cháu, lý do là vì trước khi cháu 18 tuổi, gần gũi với cháu là hại cháu.” Cao Phong dừng lại một chút, sau đó nói lại lý do mà Lâm Thục Lan đã nói với mình lúc ở nhà thờ tổ của nhà họ Cao.

“Rồi sao nữa?” Lâm Vạn Quân thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi.

“Hết rồi.” Cao Phong lắc đầu. Anh rõ ràng phát hiện Lâm Vạn Quân thoải mái hơn nhiều. Điều này khiến anh càng xác định trong lòng Lâm Vạn Quân vẫn còn che giấu bí mật khác.

“Chú Quân, vậy chú nói cho cháu biết còn có nguyên nhân nào khác đi.” Cao Phong gõ mặt bàn, nghiêm túc nhìn Lâm Vạn Quân, đồng thời trong lòng cũng rất mong chờ.

“Được rồi.” Lâm Vạn Quân uống một ngụm trà, suy tư một lát rồi định lên tiếng. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang, ngắt lời Lâm Vạn Quân.

“Ai đấy?” Lâm Vạn Quân nhíu mày hỏi.

“Ông Quân, ông tìm chúng tôi ạ?” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

“Đúng, tìm các cậu, mau vào đi.” Lâm Vạn Quân khoát tay kêu người bên ngoài vào phòng. Cao Phong chần chờ một chút, nhưng không nói gì. Nếu đã tín nhiệm Lâm Vạn Quân thì phải nghe theo sự an bài của ông ấy.

Cửa phòng mở ra, hai người đàn ông trung niên tiến vào.

“Gia chủ!” Hai người đàn ông trung niên cung kính chào Cao Phong.

“Ngồi xuống trước đi.” Cao Phong xua tay ra hiệu cho hai người đừng khách sao. Hai người cũng không từ chối mà ngồi vào ghế.

“Cậu Phong, để tôi giới thiệu cho cậu về hai người này. Hai người bọn họ đều lớn lên ở nhà họ Cao từ nhỏ, lúc trước cũng từng đi theo bên cạnh ông cụ rất lâu, tôi có thể bảo đảm cho sự trung thành của họ. Chờ đến khi tôi… rồi, hai người họ có thể trở thành phụ tá đắc lực cho cậu ở đảo nhà họ Cao này.” Lâm Vạn Quân đứng dậy giới thiệu hai người này cho Cao Phong.

Nhưng nghe vậy, Cao Phong không nhịn được nhíu mày. Bởi vì mặc dù Lâm Vạn Quân nói mờ mịt, nhưng Cao Phong vẫn có thể nhận thấy ẩn ý trong lời nói của ông ấy, giống như đang căn dặn hậu sự. Có lẽ Cao Phong nghĩ vậy thì không ổn lắm, nhưng từng câu từng chữ của Lâm Vạn Quân đều cho anh cảm giác như vậy.

Cho nên Cao Phong im lặng một lát rồi nói: “Chú Quân, chuyện ở đảo nhà họ Cao chú cứ xem rồi xử lý là được, cháu không quan tâm quá nhiều. Chú muốn dùng ai thì dùng, chú có thể tự quyết định mọi thứ.”

Nói xong, Cao Phong thử nhìn Lâm Vạn Quân. Quả nhiên nghe vậy, Lâm Vạn Quân hơi sửng sốt, sau đó khẽ thở dài.

“Cậu Phong, tôi biết, nhưng tôi vẫn phải chuẩn bị. Dù gì tôi cũng đã già rồi, e rằng không thể ở bên cạnh cậu quá lâu, cho nên tôi phải…” Lâm Vạn Quân còn chưa nói hết câu thì đã bị Cao Phong ngắt lời.

“Chú Quân, cháu không muốn nghe thấy những lời như vậy lần thứ hai. Buổi chiều cháu sẽ mời mấy chuyên gia dinh dưỡng ở Đà Nẵng để điều trị dưỡng sinh cho chú. Bây giờ chú chỉ mới sáu mươi tuổi mà thôi, cháu còn muốn chúc thọ trăm năm cho chú cơ mà.” Cao Phong nghiêm túc nói, vẻ mặt không hề giống như đang đùa.

“Ha ha ha! Được, được!” Lâm Vạn Quân bật cười, không nói nhiều về đề tài này.

Bình Luận (0)
Comment