Rể Quý Rể Hiền

Chương 3433

Chương 3433

“Không trách các ông, tôi biết tính cách của bà nội. Nếu không phải bất đắc dĩ thì dù bà nội biết các ông cho bà nội ghi âm một mình, bà nội cũng sẽ không tin các ông.” Cao Phong thở dài, cẩn thận cất máy ghi âm vào túi áo. Anh phải nghe mới biết bà cụ để lại lời gì cho mình, nhưng nếu bà cụ không muốn cho người ngoài nghe được thì đương nhiên là có lý do riêng, cho nên Cao Phong tôn trọng quyết định của bà ấy.

“Bà nội, cháu giới thiệu cho bà một người, bà có thể nghe thấy lời nói của cháu không?” Cao Phong vừa cười vừa kéo một cái ghế dựa, nhân tiện vẫy tay gọi Kim Tuyết Mai. Kim Tuyết Mai tiến lên đứng bên cạnh Cao Phong. Lâm Vạn Quân, Lâm Thục Lan cùng các bác sĩ ở đảo bắc đều im lặng. Cao Tử Hàn tiến lên, Trần Vân Lan cũng thở dài, đi theo cô.

Ngày nay, nhà họ Cao khổng lồ chỉ còn sót lại đời con cháu thứ ba là Cao Phong và Cao Tử Hàn. Tính ra thì cũng khiến người ta cảm khái không thôi.

“Bà nội, cô ấy là Kim Tuyết Mai, cháu dâu của bà. Bà nhìn cô ấy đi.” Cao Phong nắm tay bà cụ Cao, mềm giọng nói.

“Bà nội.” Kim Tuyết Mai cũng khẽ kêu. Mặc dù là lần đầu tiên cô gặp bà cụ Cao, nhưng cũng không thấy mới lạ. Yêu ai yêu cả đường đi, cô yêu Cao Phong, đương nhiên cũng yêu cả người Cao Phong quan tâm.

Nghe vậy, bà cụ ngẩng đầu nhìn Kim Tuyết Mai, cảm xúc không hề dao động.

“Bà nội, cháu là Tử Hàn đây.” Cao Tử Hàn cũng tiến lên, đứng bên cạnh Kim Tuyết Mai. Bà cụ vẫn mờ mịt nhìn Cao Tử Hàn, miệng nhúc nhích như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói một chữ. Cao Phong thở dài, đành phải kêu mấy người lùi về sau, đỡ bà cụ Cao nằm xuống nghỉ ngơi.

“Bà nội, bất kể bà muốn nói gì với cháu thì vẫn nên tĩnh dưỡng cho khỏe đi. Có con người thì mới có căn bản. Nếu ngay cả bà cũng rời đi, cháu sẽ buồn biết chừng nào?” Cao Phong thở dài, chậm rãi rời khỏi phòng. Kim Tuyết Mai tiến lên, đút tay vào túi sờ soạng một chút, lấy một cặp vòng tay bằng bạc kiểu dáng thanh lịch.

“Bà nội, cháu đến vội vàng nên không chuẩn bị thứ gì, cháu chuẩn bị một cặp vòng tay cho bà, mong bà khỏe mạnh.” Kim Tuyết Mai nắm tay bà cụ Cao, chậm rãi đeo cặp vòng tay bằng bạc lên tay bà cụ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều khen ngợi vì sự chu đáo của Kim Tuyết Mai.

Mấy y tá ở lại chăm sóc bà cụ, Cao Phong dẫn mọi người ra ngoài.

“Bác sĩ phụ trách bệnh tình của bà nội chờ tôi trong phòng họp, tôi có chút việc muốn nói với các ông.” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi nói.

“Vâng, thưa gia chủ.” Năm sáu bác sĩ lập tức lên tiếng, sau đó vào phòng họp.

“Lại thêm hai bác sĩ khám cho Tuyết Mai với chú Quân một chút.” Cao Phong lại nói một câu khiến Lâm Vạn Quân và Kim Tuyết Mai sửng sốt. Khám ư? Khám cái gì?

“Chú Quân, chú phải khám tổng quát, lát nữa bác sĩ sẽ nói cho cháu biết kết quả chi tiết. Chỉ cần cả gan giấu diếm một chút thì tức khắc bị đuổi ra khỏi đảo nhà họ Cao.” Cao Phong ra lệnh khiến mọi người chấn động. Mệnh lệnh của gia chủ không phải là trò đùa! Thế nên Lâm Vạn Quân không dám nói gì nữa, đi theo bác sĩ cùng vào phòng khám.

“Tuyết Mai cũng phải khám.” Cao Phong lại quay sang nhìn Kim Tuyết Mai. Mặc dù đã khám ở thủ đô, nhưng Cao Phong vẫn cảm thấy trình độ y tế của đảo bắc nhà họ Cao càng đáng tin cậy hơn.

“Mẹ sẽ đi cùng Tuyết Mai.” Lúc này, Lâm Thục Lan tiến lên nói.

Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó nói: “Tuyết Mai, bà ấy… Chính là mẹ ruột của anh.” Cao Phong vẫn giới thiệu.

Kim Tuyết Mai quay sang nhìn Lâm Thục Lan gọi mẹ, sau đó lại lấy một chiếc hộp tinh xảo trong túi xách, cười nói: “Dì… Mẹ, đây là quà gặp mặt con tặng mẹ, mẹ xem có thích không?”

Mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ kiểu nữ tinh xảo, nhãn hiệu quốc tế, giá trị đắt đỏ. Lâm Thục Lan không ngờ Kim Tuyết Mai lại chuẩn bị quà cho mình, nhất thời vừa mừng vừa sợ. Cao Phong không nói gì, anh cũng không ngờ Kim Tuyết Mai lại cẩn thận đến thế. Cao Phong chỉ nói cho cô biết người thân hiện giờ của mình, chỉ còn lại bà cụ Cao và Lâm Thục Lan, Kim Tuyết Mai lại cẩn thận chuẩn bị quà cho hai người khiến Cao Phong rất vui mừng.

“Được, con ngoan, mẹ rất thích.” Lâm Thục Lan cũng không khách khí. Đối với người nhà họ Cao, hàng xa xỉ thực sự không phải thứ gì hiếm thấy. Nhưng đây là quà gặp mặt của con dâu, Lâm Thục Lan về tình về lý đều sẽ không từ chối

“Cao Phong, anh đi nói chuyện với bác sĩ đi, bọn em đi khám đây.” Kim Tuyết Mai mỉm cười nói với Cao Phong.

“Cũng được.” Cao Phong gật đầu.

Kim Tuyết Mai và Lâm Thục Lan nhìn nhau cười, sau đó Lâm Thục Lan đỡ Kim Tuyết Mai rời đi. Trần Vân Lan và Cao Tử Hàn đương nhiên cũng đi theo. Cao Phong đứng tại chỗ nhìn Kim Tuyết Mai rời đi, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Dù gì đi nữa Lâm Thục Lan cũng là mẹ của anh, cho nên bà ta và Kim Tuyết Mai có thể coi là mẹ chồng nàng dâu. Bây giờ thấy hai người họ hòa thuận với nhau, Cao Phong cũng cảm thấy thoải mái.

Mọi người đều rời đi, chỉ còn mình Cao Phong đứng tại chỗ. Cao Phong đến nơi thông gió hút một điếu thuốc, sau đó mới vào phòng họp.

“Gia chủ Cao Phong.” Năm sáu bác sĩ phụ trách bệnh tình của bà cụ Cao đã chờ ở đây.

“Đừng khách sáo, đều ngồi đi.” Cao Phong khoát tay, cũng ngồi vào ghế trước.

“Các ông định dùng phương án nào để khôi phục bệnh tình cho bà nội tôi?” Sau khi ngồi vào chỗ, Cao Phong hỏi thẳng một câu.

Bình Luận (0)
Comment