Rể Quý Rể Hiền

Chương 347

Cao Phong cảm thấy, những thể lực lớn kia có thể đi đến hôm nay, cũng tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc, cho nên chắc chắn bọn họ biết nên lựa chọn như thế nào.

Về phần những thế lực nhỏ còn lại kia, cũng chỉ giống như cỏ bám vào tường thành của những thế lực lớn kia thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thành phố Hà Nội này, Cao Phong kiên quyết phải làm đến khi một tay che trời.

Người có thể nói chuyện ở Thành phố Hà Nội này, chỉ có thể có một người.

Đó chính là Cao Phong.

Ban đêm, trong nhà Kim Tuyết Mai. Hai chị em Kim Tuyết Mai đều ở đây, cộng thêm vợ chồng Kiều Thu Vân, một nhà bốn người ngồi cùng một chỗ ăn cơ

Duy nhất chỉ có vị trí của Cao Phong là trống trơn.

Nhưng Kim Tuyết Mai vẫn theo thói quen lấy ra năm bộ bát đũa.

Đi được một nửa lại dừng lại, than nhẹ một tiếng trở về phòng bếp một lần nữa.

Cất bộ bát đũa thừa kia đi.

Im lặng ở trong phòng bếp, Kim Tuyết Mai kinh ngạc nhìn cặp bát đũa kia rồi ngẩn người.

Bộ bát đũa này, Cao Phong đã dùng ba năm rồi!

Lúc trước, Kiều Thu Vân phiền chán Cao Phong đến nỗi bát đũa của Cao Phong cũng phải lấy riêng ra, tránh lẫn lộn với người nhà bọn họ.

Cao Phong không hề nói gì, yên lặng chịu đựng tất cả.

Mà đêm qua Cao Phong bày ra uy thế, anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy!

Phòng bếp hoàn toàn yên tĩnh, nước mắt Kim Tuyết Mai lại chảy xuống một lần nữa.

Cả ngày hôm nay, cô đi làm đều không cảm thấy yên lòng.

Buổi sáng đi làm, đành phải đi đón xe một mình.

Bởi vì tinh thần không tốt, còn ngồi qua trạm cần đến.

Mà những người Kim Ngọc Dung kia, tự nhiên không tránh được trào phúng cô một trận.

Trào phúng cô đi làm trễ, trào phúng tại sao Cao Phong không đưa cô đi.

Nếu là trước kia, Kim Tuyết Mai sẽ đối chọi gay gắt với bọn họ, bởi vì cô biết Cao Phong sẽ đi, trong lòng cô có niềm tin. Nhưng hôm nay, Kim Tuyết Mai đều yên lặng chịu đựng tất cả những lời trào

phúng đó, không có nửa câu phản bác. Cao Phong rời đi, trong nháy mắt trái tim của Kim Tuyết Mai trống mất một nửa, sự tự tin vốn có của cô đột nhiên không còn sót lại chút gì.

Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng hít một tiếng, chậm rãi đi đến bệ cửa sổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài.

Xa xa là một vùng sáng rực rỡ, có những khuôn mặt vui vẻ cười nói phản chiếu qua cửa sổ của mỗi ngôi nhà.

Mà Cao Phong sống nhờ ở nhà họ Kim ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập đến người nhà của anh.

Bây giờ rời khỏi nhà họ Kim, anh có thể đến nơi nào đây?

Cho dù là một nơi có thể đến, cũng sẽ lẻ loi hiu quạnh một mình!

"Cao Phong..." Kim Tuyết Mai thì thào, âm thanh rất nhỏ, cảm xúc dao động dẫn đến giọng nói cô có chút run rẩy.

Cô không nghĩ tới, trong ba năm này, mình đã yêu Cao Phong sâu đậm.

Vốn dĩ cô cho rằng, mình chỉ đơn thuần quen với sự có mặt của Cao Phong thôi, căn bản chưa đến mức thích.

Cho tới hôm nay cô mới hiểu được, cô thích Cao Phong, cô không muốn rời xa Cao Phong..

"Mình yêu anh ấy... Anh ấy không biết." Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng thở dài.

"Tuyết Mai, ăn cơm, tại sao lấy bát đũa cũng lâu như vậy?" Bên ngoài phòng khách truyền đến âm thanh thúc giục của Kiều Thu Vân.

"Đến ngay ạ." Kim Tuyết Mai vội vàng xoa xoa khóe mắt, sau đó cầm bát đũa đi vào trong phòng khách.

"Chị nhanh lên, em sắp chết đói rồi."

Kim Tuyết Ngọc thúc giục một tiếng, liền lấy một đôi đũa, đưa tay gắp một miếng thịt lợn xào tỏi.

"Ôi... Tôi nhổ vào..."

Vừa đưa đồ ăn vào trong miệng, sắc mặt Kim Tuyết Ngọc thay đổi trong nháy mắt, sau đó há miệng nôn trên mặt bàn.

"Tuyết Ngọc, con làm sao vậy?" Kiều Thu Vân khó chịu nhìn Kim Tuyết Ngọc.

"Mẹ, đây là cái gì vậy, mẹ giết người bằng muối đấy hả? Mặn chết đi được!" Kim Tuyết Ngọc oán trách một câu.

"Ba nếm thử." Kim Ngọc Hải cũng đưa tay gắp một miếng bỏ vào trong miệng. "Khục." Sắc mặt Kim Ngọc Hải thay

đổi, nhưng nhìn sắc mặt của Kiều Thu Vân, vẫn cố nén nuốt xuống. Nhưng sau đó liền cầm lấy cốc nước

bên cạnh lên uống hai ngụm lớn. "Mặn thật sao?" Kiều Thu Vân nghi ngờ lầm bầm một câu, sau đó cũng nếm thử.

"Phụt... Cái này không phải mặn mà là mặn muốn chết!"

Trên mặt Kiều Thu Vân xấu hổ, có chút im lặng.

"Mẹ, hôm nay mẹ sao thế, tại sao lại nấu cơm khó ăn như vậy?" Kim Tuyết Ngọc nhíu mày.

"Làm sao mẹ biết được, trước kia... đều là Cao Phong nấu cơm." Kiều Thu Vân ho một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Nhắc lên cái tên Cao Phong này, bốn người đều trở nên im lặng.

Đúng vậy, trước kia đều là Cao Phong nấu cơm.

Tuy Kim Tuyết Ngọc rất kén ăn, lẩm bẩm không muốn ăn, nhưng sau khi Cao Phong nấu xong, cô ta còn có thể ăn được hai bát cơm.

Nhưng đồ ăn mà tối nay Kiều Thu Vân làm, cô ta khó mà nuốt xuống.

Lúc này, rốt cục bọn họ cũng hiểu, Cao Phong đi, bọn họ ăn cơm đều thấy không quen.

Sự không quen của cả ngày hôm nay, kết hợp một chỗ, hoàn toàn bộc phát ra.

Bốn người, trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ, nếu như Cao Phong còn ở đây, hiện tại trong nhà sẽ là cái dạng gì?

"Haizz. Tuyết Ngọc, vì con mà mẹ đuổi đi một thằng con rể rùa vàng, nếu con không tìm được một người tốt hơn thì sẽ rất có lỗi với mẹ đấy!" Kiều Thu Vân thở dài một tiếng.

"Mẹ, ngày nào con sẽ dẫn một người về cho mẹ xem, chắc chắn là mẹ sẽ hài lòng!" Kim Tuyết Ngọc không chút do dự trả lời.

"Có tiền không?" Kiều Thu Vân hỏi,
Bình Luận (0)
Comment