Rể Quý Rể Hiền

Chương 3470

Chương 3470

“Trước tiên bà chớ có gấp, tôi có chuyện muốn hỏi bà một chút.”

Cao Phong chậm rãi mở miệng, ngăn động tác của Lâm Thục Lan lại.

“… Được.”

Động tác của Lâm Thục Lan dừng lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế, tay chân luống cuống cầm lấy khăn mặt.

“Bà không phải mẹ đẻ của tôi sao?” Cao Phong nhìn Lâm Thục Lan hỏi.

Mặc dù tuổi tác của Lâm Thục Lan đã tuổi tác qua bốn mươi nhưng năm tháng dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt bà ấy.

Gương mặt đó thoạt nhìn dường như người phụ nữ ba mươi tuổi vậy, vẫn trẻ trung xinh đẹp là vậy.

Quả thực Cao Phong không tìm được mảy may chỗ tương tự với Lâm Thục Lan từ trên mặt mình.

Lâm Thục Lan đối mặt với Cao Phong vài giây rồi khẽ gật đầu nói: “Không phải.”

“Tôi là do ông nội mang về từ bên ngoài?” Cao Phong chậm rãi nắm chặt chén trà.

“Phải.” Lâm Thục Lan lần nữa gật đầu.

Cao Phong nghe đến đó, trong lòng cười chua xót.

Lần nữa được Lâm Thục Lan xác nhận.

Anh quả thực không phải máu mủ nhà họ Cao.

“Vậy trước đây làm sao các người giấu giếm được mọi người trong nhà họ Cao, đám người Cao Anh Hạo vẫn cho rằng tôi là dòng chính nhà họ Cao đấy.”

Cao Phong chậm rãi nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi hỏi.

Lâm Thục Lan cứ nhìn chằm chằm vào Cao Phong, sau một hồi lâu mới giống như thể đã đưa ra quyết định rất quan trọng, chậm rãi mở miệng.

“Thực ra sau này mẹ cũng mới biết được một số việc.”

“Nếu bây giờ không giấu giếm được nữa, vậy thì mẹ sẽ nói cho con nghe.”

“Trước đây, lúc đầu mẹ cũng đang mang thai đến thời gian gần sinh rồi.”

“Lúc đó, đang ở đảo nhà họ Cao, có điều lại bị khó sinh.”

“Mẹ không biết có phải là ông cụ đã biết tin tức hay không, dù sao thì ông ấy đã trở về vào lúc đó. Lúc đó mẹ gần như đã hôn mê rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết.”

“Sau này nghe nói, ông cụ Cao trở về dẫn theo mấy người, còn có một bà đỡ, đuổi hết tất cả bác sĩ ra ngoài rồi để bà đỡ kia đỡ đẻ cho mẹ.”

“Mấy giờ sau đó, mẹ sinh ra một bé trai, đứa bé trai này chính là con.”

Nói đến đây, biểu cảm của Lâm Thục Lan hơi đau khổ, dường như đang nhớ lại hồi ức đau đớn.

Mà Cao Phong cũng bỗng nhiên trợn to hai mắt.

“Làm sao có thể?”

“Bà nói tôi không phải máu mủ của bà, sau đó lại nói sinh ra tôi?”

Lúc này trong đầu Cao Phong lại trở nên hơi mơ hồ một lần nữa.

“Kình Thiên à! Trước tiên con hãy cứ nghe mẹ nói hết, được không?”

Lâm Thục Lan ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn Cao Phong và nói.

Cao Phong dừng lại rồi gật đầu nói: “Được, bà nói đi, tôi nghe đây.”

“Mẹ cho rằng lúc đó mẹ đã sinh ra con, tất cả mọi người đều cho là mẹ sinh ra con.”

“Mãi cho tới sau này, mẹ mới biết được, lúc đó mẹ khó sinh lại thêm xuất huyết nhiều, tình hình vô cùng nguy hiểm.”

“Hai mươi năm trước ở đảo nhà họ Cao, trình độ chữa bệnh vẫn chỉ là giai đoạn bắt đầu, hoàn toàn không có nhiều bác sĩ có trình độ cao, thiết bị chữa bệnh cũng không được.”

“Tình hình lúc đó hoặc là một xác hai mạng, hoặc là giữ mẹ bỏ con.”

“Mẹ nghe người ta nói, lúc đó ông cụ Cao thở dài một tiếng nói, đây đều là ý trời.”

“Cho nên đã lựa chọn giữ mẹ lại, bỏ đứa bé kia.”

“Sau đó, đặt con ở bên cạnh mẹ rồi nói cho mọi người, con chính là đứa bé do mẹ sinh ra.”

“Đồng thời tuyên bố con là con em dòng chính đời thứ ba của nhà họ Cao, là cháu trai ruột của ông ấy.”

Lâm Thục Lan nói đến đây, trên mặt lần nữa bị vẻ đau khổ tràn đầy.

Bà ấy thật sự không muốn trải qua hồi ức này thêm một lần nào nữa.

Viền mắt của Cao Phong cũng hơi đỏ nhuận, nói với âm thanh run rẩy: “Ý trời? Là bởi vì tôi xuất hiện cho nên mới khắc chết đứa con của bà đúng chứ?”

Bình Luận (0)
Comment