Rể Quý Rể Hiền

Chương 3641

Chương 3641

Ở phía sau, có một người chiến sĩ chạy đến, ngữ khí vô cùng phấn chấn.

“Hít.”

Mọi người lại không nhịn được mà hít thêm một ngụm khí.

Lúc này, bọn họ lại càng không thể tin nổi.

Cao Phong đã thật sự làm được, chuyện mà không ai có thể tin nổi lại làm như chuyện bình thường vậy.

Không có một ai chết cả!

Rốt cuộc cậu ta làm như vậy kiểu gì?

Mang binh đi đánh giặc là chuyện bình thường.

Mang binh đi đánh mà chiến thắng tức là có năng lực.

Mang binh đi đánh thắng trận lại còn bảo đảm tổn thất của bên mình thấp nhất có thể, cái này gọi là kiêu ngạo.

Thế nhưng trong một trận chiến có thể giết tới mấy chục nghìn tên địch mà bên mình lại không có ai chết cả, đây chính là truyền kì mà!

“Ông Trần, ông đã trải qua nhiều trận chiến như vậy, có từng trải qua trận nào có số người tử vong là 0 chưa?”

Vũ Chính Bính run rẩy châm một điếu thuốc, ngẩng đầu hỏi.

Ông Trần nghe vậy thì chậm rãi lắc đầu.

“Trận đánh tốt nhất của tôi đó là trong một lần chiến đấu nọ, tôi dẫn theo 2 nghìn binh lính, bất ngờ tập kích vào doanh trại của bọn cướp.”

“Bên trong doanh trại có hơn 6000 người, các lều lớn đều bị chúng ta đốt hết cả, chúng ta đã nhân cơ hội hỗn loạn đó mà tấn công.”

“Trận chiến đó, quân địch tổn thất 4700 người còn tổn thất bên ta là 500.”

“Sau trận chiến đó, tôi mới bước vào hàng ngũ tướng lĩnh.”

Trong ánh mắt của ông Trần có sự hoài niệm cùng với rung động, thế nhưng sự rung động nhiều hơn.

Ông ta dẫn dắt 2000 người ra trận, cái giá phải trả là 500 người để bắt được 6000 tên địch ở trong doanh trại, như thế đã khiến ông ta cảm thấy vô cùng tự hào rồi, hơn nữa cũng khiến mọi người cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Còn tối hôm qua, cuộc hôn chiến hơn 200 nghìn người của Cao Phong diễn ra lại đạt được thành tích không một ai tử vong.

Thành tựu của ông Trần so với thành tựu của Cao Phong thì chẳng đáng là bao!

Chiến tích này của Cao Phong đúng là vĩ đại.

Có thể nói là vô cùng kì diệu, giống như là câu chuyện thần thoại vậy.

“Trước đây ông từng nói, Việt Nam thật may mắn khi có được người như cậu ấy, có thể đảm bảo đất nước bình yên cả trăm năm.”

“Hiện tại, tôi, Chính Bình, đã thật sự tin rồi.” Trong mắt của Vu Chính Bình tràn đầy sự kích động.

Ông Trần khẽ gật đầu, nói: “Rốt cuộc cậu ta làm như thế nào?”

Người chiến sĩ đứng thẳng, báo lại: “Chuyện cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ, thế nhưng tôi nghe nói cậu Phong đã hạ độc với những cường đạo ở Nam Cương, số người bị chết bởi thuốc độc cũng không ít.”

“Sau đó đến lúc phát động tấn công thì giữ khoảng cách an toàn từ phía xa, bắn đạn lửa vào trung tâm doanh trại của bọn cướp ở Nam Cương.”

“Giết được hơn 10000 tên bằng thuốc độc, bằng cách phóng đạn lửa được hơn 10000 tên nữa, sau đó nhân lúc hỗn loạn thì tập kích bất ngờ, lại chém giết được hơn 10000 tên nữa.”

Nghe người chiến sĩ báo cáo, ông Trần cùng Vu Chính Bình không nhịn được mà trừng mắt.

Giết bằng thuốc độc ư?

Giết bằng đạn lửa ư?

Đây con mẹ nó là những thủ đoạn gì vậy?

“Cậu ta đầu độc bằng cách nào?’’

“Báo cáo ông Trần, tôi cũng không biết ạ.”

Người chiến sĩ khẽ lắc đầu, báo cáo vô cùng chi tiết.

“Ha ha, tốt lắm! Chẳng cần biết là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì chính là mèo tốt.”

“Cao Phong, cậu đúng là trâu thật đấy.” Vu Chính Bình phá lên cười.

Ông ta không cần Cao Phong làm kiểu gì, hiện tại ông ta chỉ cần biết, chiến tích của Cao Phong khiến anh ta cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Cách làm như vậy có phải hơi đê tiện không?”

Sự khiếp sợ qua đi, Lâm Thừa Khải nói với vẻ bất đắc dĩ.

Bình Luận (0)
Comment