Rể Quý Rể Hiền

Chương 3657

Chương 3657

“Chúng tôi sẽ tự gánh vác!”

Còn lại mấy chục chiến sĩ, cũng không chút do dự đi tháo nút áo.

Chỉ cần bọn họ cởi lớp trang phục này ra, có thể tự do không sợ gì nữa.

“Đồ ngốc! Cút đi cho tôi! đi đi!”

Cao Phong một tay bắt lấy một chiến sĩ, trực tiếp đá vào bên kia biên giới.

Mà người khác, cũng là bị cấp dưới của Cao Phong, đồng loạt cũng bị đẩy mạnh bên kia biên giới.

“Người anh em, anh rốt cuộc là ai? Tên anh là gì?”

“Vì sao anh, muốn giúp chúng tôi?”

Đội trưởng hai mắt đỏ bừng, trừng to hai mắt nhìn Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi đứng thẳng người, sau đó sờ sờ mũi nói: “ Người của Việt Nam, hồn của Việt Nam!”

“Các anh canh gác, nhưng từng người chúng tôi, ai cũng sẽ không quên được sự hi sinh của các anh.”

“Mỗi khi trong nước có ngày lễ, có rất nhiều người, đều sẽ nhớ tới các chiến sĩ bảo vệ biên giới.”

“Tôi sống ở Việt Nam hơn hai mươi năm, nhờ các anh trấn bảo vệ biên giới, mới có thể an ổn thái bình.”

“Hôm nay, tôi đến đây để bảo vệ các anh, các anh, chỉ cần nhìn là được.”

Cao Phong cười nhạt, rút dao thép bên hông ra, xoay người rời đi.

“Người anh em, số người bên bọn họ nhiều hơn so với các anh, các anh qua bên kia đi!”

“Các anh cũng đi qua đi, tôi cho phép các anh đi qua!”

Đội trưởng cắn răng đi lên, gọi Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi xoay người, nhìn mấy chục người đàn ông cường tráng hung tợn phía sau.

“Ha ha…”

“Tôi sẽ qua được sao? Bảo trọng đi!”

Cao Phong cười nhạt, nếu anh đi vào, chỉ có thể là ném lửa lên người Việt Nam.

Cho nên, anh không thể lui, không thể chạy trốn, chỉ có thể thề chết má quyết chiến.

“Rầm rầm!”

Cao Phong dứt khoát xoay người, bước nhanh về phía trước.

Áo choàng trên người, thổi bay trong gió!

“Kính chào!”

Đội trưởng rơi nước mắt, cắn răng cúi chào.

“Ầm ầm!”

Gần ba mươi chiến sĩ, đồng loạt giơ tay phải lên, cúi chào một cái chào lễ tiêu chuẩn.

Hôm nay, Nam Cương liều chết chiến đấu!

Tiếng gió rì rào, một bầu không khí xơ xác đìu hiu.

Đường lui ở hai bên trái phải của đám người Cao Phong đều bị chặn kín.

Muốn chạy trốn cũng chẳng còn hướng nào để mà chạy.

“Anh Phong, ở bên trái có rất nhiều người đang đến, khoảng tầm gần hai nghìn người.”

“Bên phải cũng có hơn một ngàn người đang đến, tổng số người bên họ nhiều hơn gấp ba lần chúng ta.”

Giọng điệu của sĩ quan phụ tá có chút hoảng sợ, vội báo cáo tình hình cho Cao Phong.

Sáng hôm nay, Cao Phong chỉ dẫn theo một đội ngũ đi ra ngoài thăm dò tình hình thôi.

Vốn dĩ anh không hề nghĩ đến sẽ xảy ra trận chiến bùng nổ như thế này.

Cho nên căn bản cũng chẳng mang theo nhiều người.

Lúc này, bọn họ không còn đường nào để chạy thoát nữa rồi.

Cao Phong đưa tay ra nắm lấy cây dao, quan sát hai bên.

Hàng ngàn người đang lao đến đây thật nhanh, tạo ra một khoảng không bụi bẫm mịt mù.

Ở biên giới Nam Cương này có rất nhiều nơi đều là đồng bằng, vùng đất bằng phẳng, ngay cả chút vật che chắn cũng không có.

Dưới tình huống chiến đấu chính diện này, với số lượng người ít hơn gần ba lần so với đối phương, ai cũng có thể nhìn thấu mức độ khó khăn trong trận này.

Muốn trốn ấy à, trốn không thoát được.

Ngoại trừ chiến đấu một mất một còn ra thì chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả.

“Anh Phong, máy cản tín hiệu gây nhiễu sóng ở nơi trú quân vẫn còn đang mở, chúng ta không thể liên lạc được với người bên mình!”

Bình Luận (0)
Comment