Rể Quý Rể Hiền

Chương 3675

Chương 3675

“Đùng đùng đùng!”

“Đùng đùng đùng!”

Trong lúc có tiếng súng không ngừng truyền đến.

Mà các chiến sĩ trong đường biên giới Việt Nam, từng người trợn to mắt nhìn theo đường chạy trốn của đám người Cao Phong.

“Chạy đi! Chạy đi! Chạy nhanh lên, nhanh chút nữa!!”

Từng người chiến sĩ đều trợn to mắt nhìn, trong lòng không ngừng cổ vũ đám người Cao Phong.

Mặc kệ Cao Phong chạy trốn có đúng phương hướng hay không, thì ít nhất cũng có thể tạm thời lẩn trốn còn ngày sống sót, đây chính là kết quả mà họ mong muốn.

Còn sống trước đã, những việc khác tính sau.

“Ầm! Đùng đùng đùng!”

Lại vang đến một hồi súng dồn dập.

“Ss! Hình như là Cao Kình Thiên kia trúng đạn rồi!”

Các chiến sĩ nơi đường biên giới đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy sau khi tiếng súng vang lên, Cao Phong phát ra một tiếng phốc rồi ngã lăn trên đất.

“Xong rồi! Xong rồi!”

Những người chiến sĩ này đều trừng to mắt, tim đập dồn dập không ngừng.

Mà ngay sau đó, Cao Phong được người đỡ lên, rồi hướng tới phương xa chạy đi.

Cuối cùng, đám người Cao Phong biến mất trong tầm mắt của bọn họ.

Mà những tên cường đạo Nam Cương này cũng trực tiếp đuổi theo chạy tới.

Như là một đám cho điên đuổi theo đám người Cao Phong không ngừng.

Đám người Cao Phong, sống chết không rõ.

Nam Cương, doanh trại Đức Khánh.

“Cái gì? Thật sự nhìn thấy Cao Kình Thiên??”

Đức Khánh vỗ mạnh xuống bàn, vẻ mặt khiếp sợ đứng lên, trực tiếp hét lớn một tiếng.

“Đúng vậy, ngài Đức Khánh, Đỗ Ngọc Minh đã mang người đuổi theo giết rồi.”

“Anh ta truyền tin về nói, khẳng định là Cao Kình Thiên không thể nghi ngờ!”

Dưới bục, một tên thanh niên áo đen tức tốc trả lời.

“Được! Được lắm! Nhất định phải đuổi theo bắt hắn trở lại!”

“Nếu không bắt được người sống thì trực tiếp giết chết, mang đầu người trở về là được! Ha ha ha!”

Đức Khánh ha hả cười lớn, trong lòng vui sướng không thôi.

Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, ông ta chắc chắn có thể nhận được khen thưởng thật lớn!

Hơn nữa, đến lúc đó khối tập đoàn Phong Hạo sẽ như rắn mất đầu, chẳng phải là sẽ sụp đổ sao?

“Thảo nào khối tập đoàn Vũ Nặc kia không thể đánh bại được khối tập đoàn Phong Hạo, hóa ra là Cao Kình Thiên vậy mà lại tự mình trấn giữ tại khối tập đoàn Phong Hạo!”

Nói đên đây, Đức Khánh có hơi ngắt ngừng, sau đó nặn nặn huyệt Thái Dương nói: “Không đúng, khối tập đoàn Phong Hiên của Cao Kình Thiên hẳn là phải ở phía bắc Tam Giác Vàng.”

“Cách Nam Cương bên này một cái khối tập đoàn Vũ Nặc mà, bọn họ làm sao tới được đây?”

“Hơn nữa, còn vì cái gì lại phát sinh mâu thuẫn với chúng ta?”

Sau khi Đức Khánh tỉnh táo lại hơi hí mắt hỏi.

“Báo cáo ngài Đức Khánh, Đỗ Ngọc Minh nói Cao Kình Thiên kia hẳn là một tên ngốc thích săn thú.”

“Yên ắng vượt qua vòng vây của khối tập đoàn Vũ Nặc, hẳn là vì lén lút tới đây săn thú.”

“Còn cùng chúng ta xung đột cũng chỉ bởi vì một con thỏ.”

Tên thanh niên mặc áo đen phía dưới, vội vàng báo cáo một chữ cũng không sót.

Hơn một trăm tên cường đạo Nam Cương lúc ban đầu kia đều đã bị Cao Phong chém giết.

Cho nên Đức Khánh bọn họ căm bản không biết nguyên nhân đích thực vì sao lại cùng Cao Phong phát sinh chiến đấu.

Chết không đối chứng!

Cao Phong nói cái gì thì chính là cái đó.

“Cái gì? Chỉ vì một con thỏ? Ha ha ha ha! Tên ngốc này!”

“Tôi mẹ nó thật sự nghĩ không rõ, một tên ngốc như vậy, còn có thể khiến cấp trên xem trọng đến thế?”

“Thế mà còn nói với tôi là nhất định phải cần thận ứng phó, thật là cười chết ông đây rồi.”

Bình Luận (0)
Comment