Rể Quý Rể Hiền

Chương 3682

Chương 3682

“Anh Phong, em cũng không biết nữa, vừa mới sáng sớm anh Phong liền dẫn người ra ngoài rồi.”

“Nói là muốn suy nghĩ thật kỹ bước tiếp theo của kế hoạch, bất quá cũng dẫn theo hơn một ngàn người rời đi rồi.”

Nhậm Viễn Kim gật gật đầu, vội vàng giải thích nói.

“Vậy được rồi.”

Liễu Tông Trạch gật gật đầu.

Tuy nói hiện tại ở Tam Giác Vàng đã là một nhà Cao Phong là lớn nhất.

Nhưng, tại cái nơi thị phi này vẫn là phải chú ý vấn đề an toàn nhiều hơn một chút.

Cao Phong nếu dẫn theo hơn ngàn chiến sĩ vậy khẳng định là sẽ không có việc gì.

“Đi thôi, chúng ta vào phòng đợi anh Phong.”

Long Tuấn Hạo khoát tay áo, nới lỏng cổ áo nói.

Liễu Tông Trạch cũng gật gật đầu thuận miệng hỏi: “Hôm nay không có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Dựa theo phân phó của anh Phong, trước khi bước tiếp theo của kế hoạch được vạch ra thì nhất định phải phong tỏa tin tức cho thật cẩn thận.”

Nhậm Viễn Kim lắc đầu nói: “Không có xảy ra chuyện gì cả, các anh em đều biết quy củ, không có chạy loạn.”

“Nhưng ngược lại vào lúc sáng chúng em có thấy từ phía nam truyền đến một trận tiếng súng.”

Nhậm Viễn Kim hạ thấp giọng xuống nói, Liễu Tông Trạch dừng bước trong nháy mắt, trong lòng không có nguyên do lộp bộp một tiếng.

“Tiếng súng? Phía nam?”

Liễu Tông Trạch chậm rãi dừng bước nhíu mày hỏi một câu.

“Đúng vậy, phía nam, em đứng ở đài quan sát theo dõi, nghe âm thanh thì phỏng chừng là ở chỗ cột mốc biên giới của Việt Nam.”

“Em đoán rằng là bọn cường đạo Nam Cương lại đi quấy rối đường biên giới, loại chuyện này cũng không hiếm lạ.”

Nhậm Viễn Kim gật gật đầu, một bộ dáng vẻ tập mãi thành thói quen.

Chỉ cần sống ở Tam Giác Vàng một thời gian thì có thể biết ở đường biên giới bên kia thường xuyên bị bọn cường đạo Nam Cương quấy rầy.

Đây vốn là chuyện mọi người ai cũng biết.

“Hừ!”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng nói:”Trước cứ để bọn họ khoe khoang vài hôm, đợi kế hoạch của anh Phong được sắp xếp xong thì cũng là thời điểm bọn họ phải trả nợ.”

“Tôi nói cho các cậu nghe, bọn họ chính là châu chấu sau mùa thu sẽ không sống được lâu đâu.”

Liễu Tông Trạch ho khan một tiếng, ngăn Long Tuấn Hạo đang muốn nói tiếp.

Tuy nói Nhậm Viễn Kim đủ để tín nhiệm nhưng kế hoạch kế tiếp của Cao Phong có thể khiến càng ít người biết thì dĩ nhiên sẽ càng tốt.

Long Tuấn Hạo gật gật đầu, sau đó ngậm miệng lại.

Liễu Tông Trạch trầm mặc hai giây, sau đó hỏi: “Khi xảy ra tiếng súng thì các cậu hẳn là phải nên qua xem tình huống thế nào như vậy mới có thể thu thập được tình báo.”

Nhậm Viễn Kim gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Anh Trạch, anh cũng biết anh Phong hạ lệnh xuống phải phong tỏa Tam Giác Vàng đến mức độ cao nhất.”

“Không có mệnh lệnh của anh ấy, bọn em cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài.”

Liễu Tông Trạch dừng một chút, sau đó bắt đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng.

Nhưng, vừa mới đi được hai bước, Liễu Tông Trạch lại lần nữa dừng bước.

Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy bất thường.

“Anh Phong đi đâu? Đi về hướng nào rồi?”

“Còn có, cụ thể là đã đi bao lâu rồi?”

Liễu Tông Trạch nhìn về phía Nhậm Viễn Kim nhíu mày hỏi.

“Anh Phong đi… cụ thể cũng không có nói cho em biết, chính là tùy tiện đi một chút.”

“Nhưng sau khi ra khỏi cửa, hình như là đi về phía nam.”

Nói tới đây, Nhậm Viễn Kim nhìn thời gian một chút rồi nói: “Ít nhất cũng đã đi được năm, sáu giờ rồi.”

“Năm, sáu giờ… Vẫn chưa trở về?” Liễu Tông Trạch trừng to mắt nhìn.

“Vẫn chưa.” Nhậm Viễn Kim lúc này có chút mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment