Rể Quý Rể Hiền

Chương 3687

Chương 3687

“Vì để bảo vệ công lý của các người, mà chết mất một nghìn mạng, đến anh Phong cũng còn chưa rõ sống chết.”

“Vậy mà đám khốn nạn các người, chỉ biết trợn mắt đứng xem, chết tiệt mấy người, mấy người đều là lũ vô dụng! Vô dụng!”

Hai tay Long Tuấn Hạo ôm lấy đầu, vừa gào vừa khóc, nước mắt rơi xuống lã chã.

Một hồi lâu sau, Long Tuấn Hạo đã giải tỏa hết cảm xúc, mới dùng tay áo dụi dụi hai mắt, từ từ đứng lên.

“Được! Được! Các người không ra tay đúng không, được lắm!”

“Không cần mấy người động tay, vốn dĩ anh Phong cùng với hai người bọn tôi cũng chưa từng nhận được chút trợ giúp gì từ các người.”

“Một cái chức danh rẻ rách, có tác dụng quái gì cơ chứ? Tôi nói cho mấy người biết, không có mấy người, ông đây cũng sẽ đi theo anh Phong đánh giành chính quyền!”

“Ông đây, có rất nhiều người!”

Long Tuấn Hạo đột nhiên quay đầu lại, quát: “Viễn Kim! Điều động sáu vạn người của khối tập đoàn Vũ Nặc, mười sáu vạn người của khối tập đoàn Phong Hạo.”

“Dốc toàn bộ lực lượng hai mươi vạn quân, hôm nay, quét sạch Nam Cương, người ngăn thì giết người, thần cản thì giết thần!”

“Ngày hôm nay, sống thì phải thấy người, chết… thì phải thấy xác!”

Lời của Long Tuấn Hạo vừa mới dứt, Nhậm Viễn Kim lúc này đã lên xe trở về điều động quân binh.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Hơn hai mươi vạn quân, quét sạch Nam Cương ư?

Việc này…

Thực sự là quá mức chấn động?

“Đứng lại cho tôi!”

Liễu Tông Trạch vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, lập tức gọi Nhậm Viễn Kim lại.

“Tông Trạch, cậu mà dám cản tôi, thì từ nay đừng có anh em gì nữa!”

“Cũng đừng nói với tôi đây là chuyện sai trái gì, mặc kệ có sai, ông đây cũng phải làm!”

Long Tuấn Hạo lập tức rút ra một khẩu súng ngắn từ bên hông, đưa tay nhắm ngay vào đầu của Liễu Tông Trạch.

“Đi đi! Khốn kiếp, cậu bị điên thật rồi à?”

Liễu Tông Trạch dùng một tay gạt khẩu súng ngắn ra, mắng: “Ông đây nói là không cho cậu làm ư? Ông đây chỉ muốn cho cậu biết trước khi làm gì thì phải lập kế hoạch đã!”

“Cậu thật sự điên rồi? Anh Phong phải cố gắng lâu như vậy, mới có thể khiến cho thế cục phân thành hai bên!”

“Nếu bây giờ cậu làm điều này, cậu sẽ ngay lập tức phá hủy đi kế hoạch của anh ấy!”

“Cậu cũng đâu phải là một đứa trẻ con nữa, làm việc cẩn trọng một chút được không!”

Liễu Tông Trạch dùng cả hai tay mà siết lấy cổ áo của Long Tuấn Hạo, vừa lắc mạnh vừa hét lên.

Long Tuấn Hạo tròn xoe hai mắt, trừng trừng nhìn vào Liễu Tông Trạch hơn mười giây, sau đó từ từ nâng tay lên, chỉ về phía nam.

“Anh Phong hiện tại bị người ta đuổi giết, sống chết cũng không rõ!”

“Mẹ kiếp, cậu nói xem, cẩn trọng, cẩn trọng cái con khỉ nhà cậu!”

Long Tuấn Hạo vừa dứt lời, lập tức đạp ra một cú.

Điên rồi!

Long Tuấn Hạo điên rồi, đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi.

“Mẹ kiếp, cậu không nghe lời tôi, nhưng cậu cũng thử ngẫm lại mà xem, nếu là anh Phong thì sẽ cho phép cậu làm như vậy à!”

“Anh Phong không trốn đến tuyến biên phòng, chính là vì không muốn làm liên lụy đến Việt Nam, mẹ kiếp, hiện giờ cậu lại muốn bóp nát kế hoạch của anh ấy, khiến cho chuyện này bại lộ, khiến cho kế hoạch của Việt Nam bại lộ hoàn toàn!”

“Hay cậu thật sự cho rằng, đây chính là những gì mà anh Phong muốn nhìn thấy?”

Liễu Tông Trạch một lần nữa ôm lấy Long Tuấn Hạo, nhẹ giọng nói vào bên tai của Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo nghe đến đây, thôi không giãy dụa nữa, nhưng ngay sau đó, nước mắt lại lập tức ứa ra.

“Nhưng mà, nhưng mà hiện tại anh ấy đang bị đuổi giết… cậu lại không cho tôi làm cái gì, mẹ kiếp…”

Lồng ngực của Long Tuấn Hạo phập phồng, dường như toàn thân đều đã mất đi sức lực, chậm rãi ngã khuỵu xuống mặt đất.

“Tôi không nói là không làm gì!”

Bình Luận (0)
Comment