Rể Quý Rể Hiền

Chương 3706

Chương 3706

“Vèo! Vèo! Vèo!”

Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại, từng viên đạn tên lửa được bắn ra, ngay lập tức vọt tới.

“Ầm! Ầm ầm! Ầm ầm ầm!”

“Ầm!”

“A! chân của tôi!”

“ Mau chạy, chạy đi!”

“Ầm! Ầm! Ầm ầm ầm ầm!”

Đạn tên lửa không ngừng được bắn ra, ở hiện trường một đám người khóc cha gọi mẹ.

Mấy trăm tên cướp Nam Cương ngay cả gan chiến đấu cũng không có. Đùa sao, đây là hai trăm ngàn quân đó!

Từng người nhổ ra một bãi nước bọt liền có thể dìm chết mấy trăm người bọn họ!

“Vèo! Ầm! Ầm ầm!”

Lúc này, mấy tên cướp Nam Cương chỉ giận bố mẹ lúc sinh không cho chúng tám cái chân. Nhưng, tốc độ chạy của con người, cuối cùng cũng không nhanh bằng tốc độ của máy móc vũ khí.

Chưa đầy hai phút sau, trận chiến đã được giải quyết xong xuôi. Mấy trăm tên cướp không một kẻ nào sống sót, trực tiếp chết trong vũng máu.

Một phát chết luôn! Lúc trước bọn chúng tiểu tiện lên đường biên cùng cột mốc, chớp mắt một cái, máu tươi của bọn chúng lại khiến mặt đất ướt nhèm nhẹp thêm một lần nữa.

Các chiến sĩ ở trong đường biên mở to mắt nhìn chằm chằm hai mươi ngàn quân sĩ ở bên kia đang không ngừng tiến lại. Đến lúc này họ mới hiểu rõ, ba chữ Cao Kình Thiên này, là mạnh mẽ biết bao nhiêu.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch từng người lái một chiếc xe riêng, dừng lại ở phía trước tiên. Cửa sổ xe hạ xuống là có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của hai người bọn họ.

Giống như những cỗ máy móc không có bất kì tình cảm nào.

“Răng rắc! Răng rắc!”

“Răng rắc!” Bánh xe lăn chuyển, trực tiếp nghiến lên xác bọn cường đạo Nam Cương kia mà tiến đi.

Đối với cái chết của vài trăm người, Long Tuấn Hạo sau khi xuống xe cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.Đây, mới chỉ là sự bắt đầu. Ngay là khai vị cũng không xứng để tính thành. Động vào Cao Phong, vốn là tội chết!

Là tội chết vĩnh viễn không thể tha thứ!

“Nghiêm!”

Tiểu đội trưởng lần nữa cất tiếng, trong nháy mắt liền giơ tay phải lên. Mấy trăm chiến sĩ biên giới, đều đồng loạt đứng nghiêm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, biểu hiện cực kì nghiêm túc.

Từng bàn tay phải giơ lên, dùng cách chào cao nhất trong quân đội mà chào Long Tuấn Hạo. Bọn họ tuy không thể theo Long Tuấn Hạo cùng đi chiến đấu.

Nhưng trái tim bọn họ, tuyệt nhiên luôn hướng về phía trước. Long Tuấn Hạo cùng Liễu Tông Trạch dẫn hai ngàn quân sĩ tiếp tục đi về hướng Nam Cương.

Mà trong quá trình này, vài trăm chiến sĩ biên giới, thân mình đứng thẳng như súng, tiếp tục duy trì tư thế chào không nói một lời.

Doanh trại Đức Khánh. Lúc tiếng pháo đầu tiên vang lên, Đức Khánh đã nghe rõ ràng.

“Cái gì vậy ? Sao lại có tiếng pháo nổ?”

“Lần này không phải là tiếng bên Văn bàn truyền tới hả? Sao nghe có vẻ gần thế?”

Đức Khánh ngay lập tức đứng dậy, trợn tròn mắt hô.

“Báo cáo ngài Đức Khánh!”

Đúng ngay lúc này, hai tên cướp Nam Cương hối hả chạy vào:

“Ngài Đức Khánh, Phong Hạo dốc toàn bộ lực lượng rồi, hai trăm ngàn quân sĩ đang tiến về Nam Cương!”

“Vừa nãy, ở đường biên đụng phải mấy trăm tên cướp, chỉ hai phút đã trực tiếp giết sạch không còn một mống.” Hai cường đạo Nam Cương lắp bắp báo cáo.

“Cái gì?” Đức Khánh vừa nghe liền chấn động, cơ thể lập tức đứng không vững.

“Lạch cạch!” Đức Khánh phải dùng tay chống đỡ cơ thể mới có thể đứng vững.

“Khốn! Mẹ nó chứ, Phong Hạo muốn làm cái gì?” Đức Khánh trợn trừng mắt, cắn chặt răng nói.

“Ngài Đức Khánh, Phong Hạo đang tới bắn tiếng rằng muốn vì anh Phong của bọn họ báo thù.”

“Còn nói muốn nợ máu phải trả bằng máu, bọn chúng muốn “Nam Cương phải máu chảy thành sông!”

Một tên cướp Nam Cương không ngừng run rẩy nói.

Bình Luận (0)
Comment