Rể Quý Rể Hiền

Chương 3711

Chương 3711

Những tên giặc xâm lăng Nam Cương này đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đột nhiên càng trợn tròn.

Mẹ nó!

Trang bị của khối tập đoàn Phong Hạo này, thật sự quá trâu bò, quá là cứng!

Nếu như khai hỏa, bọn họ có khả năng tấn công mười chiếc xe tăng hay không đây?

Không một ai có can đảm nếm thử cả!

“Chúng ta, chúng ta không nhất thiết phải đánh với tập đoàn Phong Hạo!”

“Đúng, chúng ta hoàn toàn không sợ bọn họ, chẳng qua chuyện này do doanh trại Đức Khánh gây ra, đợi Đức Khánh ra mặt rồi hãy bàn.”

“Đúng đúng, cho dù muốn đánh nhau cũng phải chờ Đức Khánh ra tay đầu tiên, sau đó chúng ta mới tính tiếp.”

Mấy chục tên đứng đầu các thể lực bọn giặc Nam Cương rất nhanh chóng tìm cho mình một cái bậc thang đi xuống.

Long Tuấn Hạo chậm rãi đứng thẳng cả người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản.”

“Giao anh Phong của tôi ra.”

“Các người không biết chuyện này, vậy thì gọi hết những ai biết chuyện này ra đây đi.”

“Nếu không thì lần sau tôi sẽ cho mấy người nếm thử mùi vị của xe tăng.”

Tay Long Tuấn Hạo nắm ngang cây đao, giọng điệu nhàn nhạt.

Mọi người nhìn những khẩu pháo đồng được nâng lên thật cao kia, không nhịn được mà cảm thấy da đầu của mình tê rần.

Cho dù lúc này bọn họ có bảy chục ngàn người, nhưng khi đối đầu với quân đội hai trăm ngàn quân sĩ của khối tập đoàn Phong Hạo, chênh lệch này cũng không phải là ít ỏi gì cả.

Huống hồ gì trang bị của khối tập đoàn Phong Hạo hoàn hảo thế, mẹ nó, bọn hắn còn có cả xe tăng bên cạnh, mẹ nó bọn họ phải đánh thế nào chứ?

“Các người đợi một chút, chúng tôi đi tìm Đức Khánh đến đây.”

Tên đàn ông trung niên Nam Cương kia cắn răng, vẫn không thể không tạm thời cúi đầu.

Mà ngay chính lúc này, từ phía xa có một nhóm lớn người đang tiến về phía này.

Một mảng lớn đông nghịt người, nhìn sơ qua có thể thấy được, nhân số sợ là không thấp hơn năm chục ngàn người.

Đi hàng đầu tiên chính là một chiếc xe chuyên dụng của nhà binh, trên xe còn cắm một lá cờ lớn.

Trên lá cờ nổi bần bật lên hai chữ Đức Khánh.

Lúc này mọi người đều im lặng, cuối cùng nhân vật chính cũng đã đến rồi.

“Khối tập đoàn Phong Hạo, ai cho mấy người cái lá gan dám liều lĩnh xâm phạm vùng đất Nam Cương của tôi?”

Đức Khánh đứng ở trên xe, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Long Tuấn Hạo mà mắng to một tiếng.

“Ông mà còn nói thêm nửa từ nữa, ông đây sẽ đánh cái xe đó của ông đầu tiên.”

Long Tuấn Hạo nhíu chặt hàng lông mày, quát lên một tiếng lạnh lùng.

Đức Khánh hừ lạnh một cái, ra lệnh cho xe từ từ dừng lại.

Sau đó cho mấy chục ngàn tên thuộc hạ tiến về phía trước đứng chắn ở trước mặt mình, lúc này ông ta mới đi về phía bên này.

Đám người Long Tuấn Hạo nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Đức Khánh.

Chính là người này đã giết một ngàn quân lính của bọn họ.

Hơn thế nữa, bọn họ rất có khả năng đã bắt được Cao Phong.

“Giao anh Phong của chúng tôi ra, chúng ta có thể bàn bạc lại những chuyện khác.”

Long Tuấn Hạo tiến về phía trước một bước, một mình anh ta đối mặt với đám giặc tặc Nam Cương.

Lúc này đám giặc Nam Cương ở đối diện kia, cộng thêm đám người mà Đức Khánh mang đến, nhân số đã đạt đến con số hơn một trăm hai chục ngàn tên.

Nhưng mà Long Tuấn Hạo không sợ hãi một chút nào, ưỡn ngực ngẩng cao đầu quát lên một tiếng lạnh lẽo.

So với đám người đang núp sau lưng Đức Khánh tạo thành cảnh tượng khác biệt rõ ràng.

“Tuấn Hạo, đừng kích động, trước tiên phải đảm bảo sự an toàn của anh Phong.”

“Bắt bọn họ giao anh Phong ra, sau này chúng ta tấn công chúng cũng không muộn.”

Liễu Tông Trạch rất sợ Long Tuấn Hạo làm hỏng chuyện, vội vàng bước đến bên người Long Tuấn Hạo, nhỏ giọng nhắc nhở anh ta một câu.

Bình Luận (0)
Comment