Rể Quý Rể Hiền

Chương 3728

Chương 3728

Mà muốn khối tập đoàn Phong Hạo treo cổ trước, rồi thu chiến lợi phẩm, suy nghĩ này cũng đừng có nghĩ đến nữa.

Có ông Trần một tay trấn áp ở nơi này, chiến tranh chắc chắn sẽ không nổ ra được rồi.

Nhưng, nếu thả khối tập đoàn Phong Hạo đi như vậy, thì trong lòng ông ta lại cực kỳ khó chịu.

“Ông John, chúng ta nói chuyện chút được không?”

Ngay đúng lúc này, Diệp Thiên Long bước lên trước, nhìn ông ta và hỏi.

John nghe vậy thì sững sờ, nhìn bên ông Trần có nhiều người như vậy, lại hơi lắc đầu. Ông ta sợ, nếu ông ta qua đó, sẽ bị đám người ông Trần trực tiếp bắt mất.

“Ha ha!” Nhìn thấy bộ dáng thấp thỏm đó của ông ta, Diệp Thiên Long không nhịn được mà cười ha ha.

“Được, nếu ông không qua đây, vậy thì tôi qua đó vậy!”

Ông ta mang theo nụ cười nhạt, sau đó trực tiếp nhấc một chân, giẫm lên mặt đất bên Nam Cương.

Cường đạo Nam Cương và người bên John đều căng thẳng trong lòng.

Lúc này, Diệp Thiên Long đã được xem là vi phạm quy tắc. Cho dù bọn họ khai súng thì chắc hẳn cũng sẽ là dựa theo quy tắc, đúng không? Giết một trung tướng ba sao theo mệnh lệnh, đây chắc chắn là một công lao vô cùng lớn. Nhưng, lại không có người nào dám ra tay.

Đừng nói là khí thế trên người Diệp Thiên Long vô cùng mạnh mẽ, mà cho dù ông ta không có một chút khí thế nào, thì chỉ dựa vào mười máy bay chiến đấu phía sau ông ta, cũng đã khiến đám người John không dám hành động thiếu suy nghĩ rồi.

“Khụ, vậy thì mời qua đây!” John trừng mắt nhìn, ho nhẹ một tiếng rồi bảo.

Diệp Thiên Long mặc áo khoác quân phục, đeo quân hàm ở trên vai, và đi về phía John.

Vẻ mặt thản nhiên, bước chân vững vàng, thoạt nhìn ổn định không loạn, lại càng không có một chút khẩn trương nào.

John hơi cắn răng, vẫn nên ra đón Diệp Thiên Long, ông ta nhíu mày đi tới.

Cường đạo Nam Cương và đám người Long Tuấn Hạo đều lùi về phía sau, nhường một con đường cho Diệp Thiên Long.

Cuối cùng, hai người cùng đi đến chỗ nhau, sau đó giống như bạn cũ gặp nhau, đầu tiên là bắt tay, sau đó nói chuyện gì đó với giọng điệu ôn hòa.

Hai người vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa sóng vai đi về phía xa.

Không ai biết Diệp Thiên Long muốn nói gì với John.

Đám người ông Trần và nhóm người Long Tuấn Hạo đều yên lặng chờ đợi.

“Tông Trạch này, con mẹ nó sắp xảy ra chuyện gì thế?” Long Tuấn Hạo liếc mắt nhìn Liễu Tông Trạch, sau đó dịch người tới và hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Liễu Tông Trạch hơi lắc đầu, sau đó lại nói: “Nhưng nhìn ông Trần và trung tướng Diệp bình tĩnh như vậy, hiển nhiên bọn họ đã có sự chuẩn bị mà tới, chắc hẳn có kế hoạch gì đó.”

“Con mẹ nó, mấy người bọn họ thật đúng là thích chõ mũi vào chuyện của người khác. Theo tôi thấy nếu muốn đánh thì cứ đánh đi, không đánh thì cút, sao phải phí nhiều lời như vậy. Bây giờ anh Phong còn chẳng rõ sống chết, móa nó, tôi thật đúng là không có tâm trạng nghe bọn họ nói nhiều lời vô nghĩa.” Long Tuấn Hạo vuốt mặt một cách bực dọc, sau đó bĩu môi bảo.

“Nhưng có những chuyện không thể không làm. Cậu yên tâm, nếu anh Phong thật sự xảy ra chuyện, thì trung tướng Diệp không có khả năng bình tĩnh như vậy đâu. Cho nên tôi nghĩ, anh Phong chắc hẳn đã thoát khỏi biển lửa rồi.” Liễu Tông Trạch hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Long một hồi rồi đáp.

“Chỉ mong là vậy!” Long Tuấn Hạo gật đầu, sau đó lại nói: “Mặc kệ anh Phong có xảy ra chuyện hay không, nhưng tôi sẽ không tha cho Nam Cương đâu. Bọn họ nhất định phải trả giá cho những chuyện mà mình đã làm!”

Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Liễu Tông Trạch cũng hơi gật đầu, cái giá, chắc chắn phải khiến cường đạo Nam Cương trả rồi. Nếu không, anh ta cũng sẽ không vui vẻ.

Diệp Thiên Long và John đàm phán rất lâu. Mà trong suốt quá trình này, đám người Long Tuấn Hạo và một trăm hai mươi nghìn cường đạo Nam Cương phía đối diện đưa mắt nhìn nhau.

Đức Khánh lại càng mang vẻ mặt hung dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.

“Con mẹ nó ông cứ tiếp tục nhìn đi! Chẳng mấy chốc ông sẽ không còn được nhìn thấy thế giới này nữa đâu.” Long Tuấn Hạo sờ súng tiểu liên, liếm môi, rồi nói với ông ta.

“Cậu muốn làm gì? Cậu muốn làm gì?” Đức Khánh hơi nhíu mày, trực tiếp phát ra hai tiếng chất vấn.

“Việc ông đây muốn làm thì có nhiều lắm, ông cứ từ từ mà nhìn xem.” Trong mắt anh ta hiện ra một nụ cười ý vị sâu xa, như thể lúc này, Long Tuấn Hạo đã ăn chắc Đức Khánh rồi.

“Cậu nằm mơ đi! Bản thân các người giờ còn khó bảo toàn, huống chi là bảo vệ người khác, vậy mà còn có hơi sức chém gió trước mặt tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, hôm nay các người muốn toàn thây rút lui, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ nhé!” Đức Khánh hơi nghiến răng, nhìn Long Tuấn Hạo với vẻ mặt tức giận.

Bình Luận (0)
Comment