Rể Quý Rể Hiền

Chương 3733

Chương 3733

“Cậu biết tại sao trung tướng Diệp lại nói cậu đừng kích động không?” Liễu Tông Trạch lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi.

“Tại sao?” Anh ta hỏi theo bản năng.

“Bởi vì, trung tướng Diệp có thể cảm giác được, nếu nói thẳng cậu không có não, thì sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của cậu.”

Liễu Tông Trạch nói một câu, khiến trong lòng Long Tuấn Hạo cực kỳ khó chịu.

“Dù sao tôi cũng cảm thấy chỉ có đánh cho đối phương sợ thì bọn họ mới có thể phục. Lúc trước, khi ông đây vừa mới đến Tam Giác Vàng, dựa vào cái gì xây dựng được đội ngũ. Không phải là từ những nắm đấm mà ra hay sao?” Long Tuấn Hạo bĩu môi đáp.

Liễu Tông Trạch nghe vậy thì gật đầu, bảo: “Cậu nói cũng đúng, nhưng chẳng có chuyện gì là cố định hết. Có đôi khi, không đánh, ngược lại còn có sức uy hiếp hơn cả đánh. Cậu nói xem, mấy thứ như đạn hạt nhân, có uy lực lớn nhất vào khi nào? Tôi biết cậu sẽ nói trong nháy mắt bùng nổ chắc hẳn sẽ có lực uy hiếp lớn nhất, nhưng thực ra không phải. Mà là trong một khắc nó lên bệ phóng, mới có uy lực lớn nhất.” Liễu Tông Trạch giơ hai tay gối ra sau đầu, nhìn lên trần ô tô, rồi nhẹ giọng lẩm bẩm.

Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Tông Trạch, hình như đã hiểu ra một chút.

Dù sao thì sau khi đạn hạt nhân bùng nổ, nó tương đương với chiến tranh hoàn toàn nổ ra, hậu quả đã xuất hiện và cũng chẳng có gì để phải sợ nữa. Nhưng thời điểm nó lên bệ phóng, quân địch chắc chắn sẽ phải suy nghĩ cẩn thận về hậu quả sau khi nó phát nổ.

“Hóa ra đám người ông Trần có ý này.” Long Tuấn Hạo gật đầu, cái hiểu cái không.

“Đi nào, trở về thôi, thời gian tiếp theo chúng ta sẽ bận đấy.” Liễu Tông Trạch giục một câu, chiếc xe bắt đầu không ngừng tăng tốc.

Biên cảnh, trong một doanh địa quân đội cách đường biên giới một đoạn. Một trăm nghìn chiến sĩ mà ông Trần dẫn tới đã sắp xếp đóng quân ở nơi này. Nếu John muốn giở chút trò mờ ám gì đó, thì vẫn phải cân nhắc đến một trăm nghìn binh lính Việt Nam một chút.

Thực ra hai bên đều đang không ngừng thăm dò nhau. Nhưng việc khai chiến toàn diện thực sự không có khả năng.

“Ông Trần, tôi không ngờ ông lại có thể đích thân tới đây đấy.” Lúc này, tâm trạng Diệp Thiên Long rất tốt, chắp tay và nói với ông Trần.

“Cậu còn dám cầm súng chĩa vào vệ sĩ của tôi, nếu tôi còn khiến cậu không hài lòng… Vậy có phải lần sau cậu cũng sẽ cầm súng chĩa vào đầu tôi hay không?” Ông Trần hơi quay đầu lại, nhìn Diệp Thiên Long và hỏi.

“Khụ, không dám, không dám…” Ông ta cười ngượng ngùng, lập tức xua tay đáp.

Mấy người trong phòng đều có chút cảm thán.

Nghĩ lại lúc trước, thân phận của ông Trần cao quý đến cỡ nào?

Đừng nói là Diệp Thiên Long, cho dù là bố của Diệp Thiên Long, ông cụ Diệp, thì cũng chỉ là một nhân vật nhỏ ở trước mặt ông Trần. Trước mặt ông Trần, một lão tướng cấp bậc như ông cụ Diệp, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám. Nên Diệp Thiên Long ở trước mặt ông Trần lại càng chưa đến mức độ đó, có thể nói chuyện một câu đã là vinh hạnh rồi.

Nhưng hôm nay, trải qua một khoảng thời gian này, dường như mỗi một người đều đã lặng lẽ thay đổi và mối quan hệ giữa mọi người cũng phát sinh sự thay đổi. Ngay cả ông Trần còn có thể nói đùa một câu với Diệp Thiên Long. Việc này, thực sự khiến người ta không ngừng cảm thán.

Thế nhưng, mọi người đều biết rõ, nhân tố mấu chốt dẫn đến những sự thay đổi này xảy ra là ai.

Là Cao Phong!

Không sai, chính là chàng trai trẻ hai mươi tuổi Cao Phong này.

Anh dựa vào sức của bản thân, mà kết nối ông Trần, Lâm Thừa Khải, Vu Chính Bình, Diệp Thiên Long và khối tập đoàn Phong Hạo lại với nhau.

Có thể nói, một mình anh đã thay đổi tất cả mọi người.

“Được rồi, tôi đã nhiều lần đề xuất lên trên, mới đổi được một trăm nghìn chiến sĩ tạm thời này. Hơn nữa trước khi xuất phát, tôi cũng đã nhiều lần cam đoan với phía trên, tuyệt đối sẽ không bắn một phát súng viên đạn nào. Cho nên, các cậu hiểu ý của tôi chứ?” Ánh mắt của ông Trần chậm rãi liếc qua gương mặt của mọi người.

Mọi người lập tức gật đầu.

Tác dụng lớn nhất của một trăm nghìn chiến sĩ quân đội kia chính là uy hiếp.

Khai chiến sao?

Đó chắc chắn là chuyện không thể.

Thời đại bây giờ không giống với ngày trước. Trước kia, nói đánh là đánh, hoàn toàn không cần dài dòng với anh làm gì. Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đều có quy tắc cứng nhắc để ràng buộc và hạn chế. Muốn đi làm việc theo ý mình lại càng là chuyện không có khả năng. Cho nên, bọn họ đều có thể hiểu được lời nói của ông Trần.

Bình Luận (0)
Comment