Rể Quý Rể Hiền

Chương 3735

Chương 3735

“Không lo.” Diệp Thiên Long hơi xua tay, rồi đáp: “Hơn nữa, làm sao ông biết, Cao Phong không có sắp xếp gì cho bọn họ? Ông không thể nhìn thấu thằng nhóc này được đâu.”

Ông Trần lại hơi trừng to mắt, trong đầu có hơi mơ hồ. Mặc dù ông ta đã sống gần chín mươi tuổi, một đời dãi nắng dầm mưa, gặp qua vô số người và có kinh nghiệm phong phú. Nhưng lúc này ông ta vẫn có chút mê mang.

“Lẽ nào tôi đã già rồi, suy nghĩ thật sự có chút không theo kịp tiết tấu của người trẻ tuổi?” Ông Trần day huyệt thái dương, lẩm bẩm than thở.

“Ông có thể nói ra hai chữ tiết tấu này, chứng tỏ vẫn chưa thể tính là lạc hậu được đâu, ha ha!” Diệp Thiên Long bưng chén trà lên, cười ha ha, rồi bước ra bên ngoài.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Đêm tối lại một lần nữa bao phủ khu vực Nam Cương này.

Vào đêm, các doanh địa ở khu vực Nam Cương đều đèn đuốc sáng trưng, đèn chiếu xa không ngừng quét.

Tuy hôm nay giữa Việt Nam và John đã định qua quy tắc cho nhau. Nhưng đối mặt với một đám thần kinh như khối tập đoàn Phong Hạo đó thì bọn họ vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Đặc biệt là thế lực có doanh địa cách biên giới khá gần đó, lại càng khiến bọn họ không cách nào an tâm đi vào giấc ngủ hơn. Cho dù một trăm nghìn chiến sĩ quân đội của John đang đóng quân ở phía sau, nhưng bọn họ vẫn không thể yên tâm được như cũ.

Những người như bọn họ, cho dù là anh em trong cùng một doanh địa cũng không thể tin tưởng nhau một trăm phần trăm được. Cho nên lại càng không thể gửi gắm tính mạng của bản thân và gia đình mình lên người John được.

Lỡ như khối tập đoàn Phong Hạo đánh úp thì phải làm thế nào?

Lỡ như John tới muộn, vậy không phải bọn họ sẽ biến thành vật hi sinh hay sao?

Cho nên, bọn họ không dám cược.

Bởi vì một khi thua rồi thì thứ mất đi chính là tính mạng!

Mỗi một thế lực ở Nam Cương đều luôn buộc chặt thần kinh của mình. Nhất là bầu không khí đêm nay lại khiến bọn họ cảm thấy có hơi áp lực.

Bọn họ cảm thấy khối tập đoàn Phong Hạo chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà tới đánh úp bọn họ.

Trong doanh địa của Đức Khánh.

“Hộc! Hộc!” Trong phòng phát ra những tiếng thở dốc mãnh liệt khiến người đỏ mặt.

Trong phòng còn xen lẫn cả tiếng rên rỉ của phụ nữ.

Mà ở ngoài cửa, mấy chiến sĩ thuộc hạ của Đức Khánh thì lại khom người chờ đợi.

“Bốp!” Một tiếng bạt tai trong trẻo vang lên, sau đó một tiếng rên rỉ đau đớn của phụ nữ truyền ra.

“Ông đây đánh chết mày! Đánh chết mày!” Ngay sau đó, những tiếng mắng chửi bằng ô ngôn uế ngữ của Đức Khánh vang lên.

“Bốp!” Lại là một tiếng roi da quất lên da thịt.

“Á!” Lại thêm một tiếng rên rỉ đau đớn.

“Mẹ nó! Mẹ nó!”

Trong căn phòng hỗn loạn, âm thanh dữ dội cũng dần dần ngừng lại.

Không lâu sau, Đức Khánh xách quần rồi đi ra ngoài, ông ta đi thẳng về phía phòng họp.

“Đỗ Ngọc Minh đã truyền tin tức về chưa? Còn nữa, hai nghìn người mà tôi đã phái đi đó, đã truyền tin tức về hay chưa?” Ông ta vừa mới tiến vào phòng họp, đã trực tiếp la lớn với mấy sĩ quan phụ tá.

Mấy sĩ quan phụ tá lập tức đứng dậy, trên gương mặt tràn đầy vẻ sợ hãi và bất an.

“Sao thế? Câm điếc hết rồi sao?”

Đức Khánh lau dấu son môi trên gương mặt, trừng mắt nhìn mọi người và hỏi.

“Ngài Đức Khánh… Đỗ Ngọc Minh đã chết rồi…” Một sĩ quan quân đội cắn răng, vẫn trầm giọng báo cáo.

“Cậu có ý gì?” Đức Khánh đột nhiên trừng to mắt, khẽ gầm một tiếng đầy kinh sợ.

“Ngài Đức Khánh, Đỗ Ngọc Minh đã chết rồi. Người của chúng ta truyền tin tức tới, nói Đỗ Ngọc Minh dẫn nhiều người qua đó như vậy, nhưng có một phần ba đã chết trong rừng nguyên sinh. Những người còn lại thì chết trên ngọn núi hoang ở sát bên biên giới Nam Cương đó.” Sĩ quan phụ tá cắn răng, vẫn thành thật báo cáo lại sự thật.

Dù sao thì loại chuyện này thật sự không thể giấu nổi. Sớm muộn gì Đức Khánh cũng sẽ biết và cơn giận này sớm muộn gì cũng sẽ bùng phát.

“Phù! Phù! Phù!”

Đức Khánh trừng to mắt, trong ngực bị đè nén dữ dội. Sau đó ông ta đột nhiên rống to một tiếng, trực tiếp ném toàn bộ cái bàn đi.

“Đồ khốn nạn! Phế vật! Ăn hại! Hơn nghìn người đi giết mười mấy người mà con mẹ nó cậu lại nói với tôi kết quả là toàn quân bị diệt sao? Là ai? Là ai đã giết? Con mẹ nó đừng nói với tôi là Cao Kình Thiên.

Bình Luận (0)
Comment