Rể Quý Rể Hiền

Chương 3770

Chương 3770

“Rõ ràng cậu ấy chỉ hơn hai mươi tuổi, kinh nghiệm sống chỉ mười mấy năm, sao cậu ấy có thể làm được tới bước này?”

Diệp Thiên Long đứng trước cửa sổ, đôi mắt nheo lại nhìn phương xa.

Trọng Dương Bình gãi đầu.

Những lời này của Diệp Thiên Long, càng khiến ông ta không hiểu.

“Trung tướng Long, rốt cuộc Cao Phong còn có kế sách gì vậy?”

Trọng Dương Bình thật thà không kìm nén nổi tò mò trong lòng, cho nên không nhịn được hỏi nhiều một câu.

“Ông không cần phải xen vào.”

“Ông chỉ cần biết một đạo lý, có rất nhiều chuyện đừng chỉ nhìn bề ngoài.”

“Bất cứ chuyện gì, đều có một mục đích cuối cùng, mà trước khi mục đích cuối cùng đạt được, tất cả mọi chuyện đều đang làm nền cho mục đích cuối cùng.”

“Ông cho rằng trận chiến tối qua, kế hoạch toàn thắng thắng lợi trở về là mục đích cuối cùng sao? Ông sai rồi, có lẽ đó cũng chỉ là làm nền cho mục đích cuối cùng mà thôi.”

Diệp Thiên Long hít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi phả ra một làn khói.

“Trung tướng Long, Dương Bình càng thêm không hiểu hơn rồi.” Trọng Dương Bình vắt hết óc, vẫn không thể lý giải lời nói của Diệp Thiên Long.

Tối qua giết nhiều người như vậy, còn thu hoạch được lượng lớn vũ khí, đây còn chưa phải là mục đích sao?

Vậy mục đích là gì?

“Tóm lại, lúc tiến đến ngày hoàn thành mục đích cuối cùng kia, cậu ấy nhất định sẽ nói cho ông, cho tôi, cho ông Trần, thậm chí là cả Việt Nam, mang tới kinh ngạc vui mừng rất lớn.”

“Nếu ông không tin, vậy thì đợi coi.”

“Nhìn xem con rể lấy công chuộc tội này của tôi, có tài trí mưu lược kiệt xuất cỡ nào!”

Bàn tay kẹp điếu thuốc lá của Diệp Thiên Long vươn ra, chỉ về phía bầu trời phương xa cảm thán một tiếng.

Trọng Dương Bình im lặng rất lâu, sau đó gật đầu, không hỏi nhiều về đề tài này nữa.

“Trung tướng Long, lúc trước ông nói, còn thêm một lần nữa…”

“Lại đánh thêm, Cao Phong có thể hoàn toàn khai chiến với Nam Cương sao?”

Trọng Dương Bình nhớ lại những lời Diệp Thiên Long nói lúc trước, lúc này hỏi một câu.

Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, trước mắt còn chưa tới lúc đó, nhưng thực ra tôi có chút lo lắng.”

“Chiến thuật du kích, giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, dùng pháo giả, những mưu kế có thể sử dụng, cậu ấy đều sử dụng rồi.”

“Kế tiếp, cậu ấy phải làm như thế nào? Cường đạo Nam Cương không có khả năng không phòng bị.”

“Cho dù bây giờ tâm tư của Cao Phong kín đáo, nhưng chỉ sợ đám cường đạo Nam Cương cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu.”

Diệp Thiên Long dụi tắt điếu thuốc, khẽ nhíu mày nói.

Tuy nói bàn cờ này của Cao Phong hạ đúng là rất lớn.

Nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, người nào cũng không biết nước cờ này của Cao Phong có thể thành công hay không, có thể đạt được kết quả khiến anh vừa lòng hay không.

Cho nên trong quá trình đạt tới kết quả, Cao Phong lại càng phải dè dặt cẩn thận sắp xếp.

Chiến trường như ván cờ, sơ ý một lần, thua cả ván.

Cho nên quá trình cũng rất quan trọng.

“Đúng vậy, kế tiếp Cao Phong sẽ có phương pháp gì đây?”

Trọng Dương Bình cũng khẽ nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng.

Diệp Thiên Long im lặng một lát, sau đó đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy điện thoại gọi đi.

Tam Giác Vàng, khu vực Nam Cương.

Sau trận chiến tối hôm qua, cường đạo Nam Cương bị thiệt hại hơn tám nghìn người.

Binh lực còn lại, chỉ còn khoảng bảy chục ngàn người.

Bảy chục ngàn này, là nhân số tổng.

Nếu chia cho tứ đại Chiến Minh xong, trong từng doanh trại liên minh, còn chưa được hai chục ngàn người.

Minh chủ của tứ đại Chiến Minh, cả đám đưa mắt nhìn nhau.

Nhớ ngày xưa, khu vực Nam Cương có thế lực chiếm cứ khắp nơi, chói mắt tới cỡ nào?

Bình Luận (0)
Comment