Rể Quý Rể Hiền

Chương 3848

Chương 3848

Khắp nơi đều đang bận rộn.

Giống như lời Cao Phong nói, cuối cùng người nào có động tác nhanh hơn, thủ đoạn càng mạnh hơn? Vậy phải đợi đánh nhau xong, mới có thể chân chính biết được.

Tới gần mười hai giờ khuya, trong doanh doanh trại đóng quân của Mạnh Tuấn Phi.

Lúc Mạnh Tuấn Phi làm xong mọi chuyện, dẫn theo mấy người đi tới phòng Cao Phong, nhìn thấy trong phòng Cao Phong vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

“Vào đi, cửa không khóa.”

Không đợi Mạnh Tuấn Phi gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói bình tĩnh của Cao Phong.

“Khụ, được.”

Mạnh Tuấn Phi ho nhẹ một tiếng, dẫn theo ba tên sĩ quan phụ tá đi vào.

Bên trong phòng, ngọn đèn rất sáng sủa.

Cao Phong ngồi phía trước bàn gỗ nhỏ, phía trên đặt một bộ dụng cụ pha trà.

Nước ấm tỏa ra sương khói màu trắng, mùi trà vô cùng tươi mát cũng chậm rãi tràn ngập phiêu tán trong phòng.

Mà Cao Phong thì vẻ mặt lạnh nhạt, động tác tùy ý pha trà, nhìn giống như là đã sớm đợi Mạnh Tuấn Phi tiến đến.

“Cậu Phong biết tôi sắp tới sao?”

Mạnh Tuấn Phi xua tay, ba tên sĩ quan phụ tá đứng ở phía sau, mà chính ông ta thì đi tới trước mặt Cao Phong ngồi xuống.

“Đương nhiên, cho dù thế nào cũng cần câu thông quan hệ.”

“Nếu không hiểu lầm càng nháo càng lớn, sẽ không tốt với cả hai bên.”

Một câu này của Cao Phong, tương đương với nói thẳng ra.

Anh sợ nếu mình nói quá úp úp mở mở, với bộ óc của Mạnh Tuấn Phi, ông ta chưa chắc có thể suy nghĩ rõ ràng.

Mạnh Tuấn Phi mỉm cười, sau đó chuyển đề tài: “Lá trà này của cậu Phong, không phải là trà tôi tặng đúng không?”

“Ở cả Cảnh Đông này, hình như không có loại trà ngon này?”

Cao Phong mỉm cười, nói: “Người khác tặng, sau đó tôi bảo Tuấn Hạo mang tới cho tôi một ít.”

Những lời này khiến Mạnh Tuấn Phi không nhịn được ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cao Phong một cái.

Ông ta cảm nhận được, những lời này của Cao Phong là đang nói cho ông, cho dù nơi này là địa bàn của Mạnh Tuấn Phi ông ta, anh cũng có thể tùy ý mang đồ vào.

Có thể mang trà tới, đương nhiên cũng có thể mang những thứ khác tới.

Ví dụ như, súng?

“Khụ, tay nghề của cậu Phong đúng là khá lắm.”

Mạnh Tuấn Phi nâng chén trà lên uống một ngụm, chuyển đề tài nói.

“Anh Mạnh, đó là nước trà tẩy lần đầu tiên, không có mùi vị gì.”

Cao Phong lạnh nhạt nhắc nhở một câu, khiến gương mặt Mạnh Tuấn Phi càng thêm đỏ ửng.

Bỗng nhiên ông ta cảm thấy, mình chủ động tới tìm Cao Phong, quả thực là có chút ngu ngốc.

Bản lĩnh đàm phán của bản thân, không bằng một phần mười của Cao Phong.

Hiện giờ ông ta chủ động tới đây, xem như bị Cao Phong nắm quyền chủ động.

Cho nên lúc này đối mặt với những lời Cao Phong nói, ông ta hoàn toàn không chống đỡ được.

Mạnh Tuấn Phi suy nghĩ mấy giây, rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Cậu Phong, cậu muốn đi đánh Nam Cương rồi hả?”

Mạnh Tuấn Phi thưởng thức chén trà trong tay, hỏi thẳng.

“Đương nhiên, mọi chuyện tôi làm đều vì chuyện này.”

Cao Phong lạnh nhạt gật đầu, nhưng rất nhiều lời nói cũng không nói hết.

Chuyện cho đến bây giờ, Mạnh Tuấn Phi chỉ có hai lựa chọn làm và không làm.

Có rất nhiều chuyện, Cao Phong đã nói qua một lần, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

“Cậu Phong, ý của tôi là, chúng ta có thể hoãn hai ngày được không?”

“Cậu xem bây giờ chúng tôi mới lấy được Cảnh Đông, cũng thu nhận không ít người, còn cần thời gian hợp lại.”

“Cho nên chúng ta đợi hai ngày rồi lại tấn công Nam Cương, cậu cảm thấy thế nào?”

Mạnh Tuấn Phi nói những lời này xong, thì nhìn Cao Phong, đợi đáp án của anh.

Bình Luận (0)
Comment