Rể Quý Rể Hiền

Chương 3860

Chương 3860

“Chỉ cần bọn họ trông chừng hai mươi nghìn binh sĩ bên Long Tuấn Hạo, chuyện này không cần bọn họ quản, tôi nói không sai đúng không?”

Sĩ quan phụ tá kia tiến lên một bước, trên mặt hiện lên vẻ trêu tức hỏi.

Mạnh Tuấn Phi nghe thấy thế, lại càng im lặng không nói.

Mệnh lệnh, quả thật là ông ta hạ.

Mấy sĩ quan phụ tá không ngừng nói, ông ta mới có thể hạ mệnh lệnh này.

Bởi vì chỉ cần trông chừng hai mươi nghìn người của Cao Phong, cho dù bên cạnh Cao Phong có Long Tuấn Hạo thì thế nào?

Hai người cũng căn bản không tạo nên sóng gió gì, hơn nữa Mạnh Tuấn Phi vô cùng tin tưởng ba tên sĩ quan phụ tá này, cho nên không chút do dự đồng ý.

Nhưng ông ta đâu nghĩ tới, tất cả chuyện này, thực ra đều do ba tên sĩ quan phụ tá này tính kế!

Ba bọn họ, ngay cả Mạnh Tuấn Phi đều đã tính kế vào!

Nếu không vì chuyện hôm nay, vạch trần bộ mặt thật của bọn họ, sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Mạnh Tuấn Phi không dám tưởng tượng.

“Anh Phi, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Sĩ quan phụ tá nhíu mày, lại thúc giục một câu.

Mạnh Tuấn Phi hơi nghiến răng, nhìn thoáng qua sĩ quan phụ tá này.

Anh em ngày xưa cùng mình vào sinh ra tử, bây giờ nhìn sao xa lạ tới vậy.

Điều này khiến trong lòng Mạnh Tuấn Phi không nhịn được cảm thấy thê lương.

“Tư vị bị người ta phản bội rất khổ sở đúng không?”

“Vừa rồi, trong lòng tôi cũng có cảm giác này.”

Bỗng nhiên Cao Phong nói chuyện, chậm rãi truyền từ phía sau tới.

Giống như anh nhìn thấu ý nghĩ của Mạnh Tuấn Phi.

Tinh thần của Mạnh Tuấn Phi run rẩy dữ dội, nghe thấy thế càng thêm xấu hổ.

“Mẹ nó câm miệng cho tôi!”

Lúc này một sĩ quan phụ tá lấy súng lục ra, nhắm ngay Cao Phong.

Cao Phong không trốn không né, cũng không có một chút kích động, chỉ uống một ngụm trà.

“Anh Phi, anh nên suy nghĩ cẩn thận.”

“Người ở bên kia không qua được, hiện giờ có mấy trăm người ở bên cạnh, nhưng đều là tâm phúc của bọn em.”

“Bây giờ anh không có lựa chọn nữa.”

Sĩ quan phụ tá này chậm rãi thu hồi súng lục, nhìn Mạnh Tuấn Phi nói.

“Anh Phi, những lời này có vẻ không xuôi tai.”

“Anh giết Cao Phong, tiếp tục làm lão đại ở Cảnh Đông này.”

“Hoặc là hai người cùng chết.”

Một sĩ quan phụ tá khác càng nói thẳng ra.

Hai lựa chọn.

Chết một bảo vệ một, hoặc là cả hai cùng chết.

Phải xem Mạnh Tuấn Phi lựa chọn như thế nào.

Mạnh Tuấn Phi im lặng hơn mười giây, bỗng nhiên cười ha ha.

“Ông đây cả đời ngay thẳng, nếu không thì đâu kết thành bạn với anh Thiên Long.”

“Không nghĩ tới kết quả là, lại bị mấy tên gian thần dụ vào trong hố.”

“Thật đáng buồn, cậu Phong, tôi đúng là đáng buồn! Ha ha ha!”

Mạnh Tuấn Phi cười ha ha, trong mắt đều là thê lương.

Động tác đang pha trà của Cao Phong đột nhiên dừng một lát, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

“Anh Phi, đây là lần cuối cùng em gọi anh là anh Phi, anh vẫn luôn u mê không tỉnh ngộ có phải không?”

“Tôi biết anh mang theo súng, nhưng bây giờ các người chỉ có hai người.”

“Người anh em tốt của Cao Phong, cũng không biết chạy đi đâu, cho dù anh ta cũng ở đây thì thế nào?”

“Tôi hỏi một chút, ba người thắng kiểu gì?”

Lúc này sĩ quan phụ tá này tiến lên, chất vấn Mạnh Tuấn Phi.

Mạnh Tuấn Phi im lặng.

Bình Luận (0)
Comment