Rể Quý Rể Hiền

Chương 3868

Chương 3868

Thậm chí nếu động tác của Long Tuấn Hạo quá mạnh, làm rơi một viên lựu đạn xuống mặt đất, còn có mấy người thanh niên dùng thân thể ngăn cản.

Tuy bình thường lựu đạn đều mang theo móc kéo, nhưng chạm vào mặt đất cứng rắn, người nào cũng không đảm bảo được có kích nổ hay không.

Mà rơi lên người bọn họ, cho dù thế nào cũng có thể hóa giải lực va chạm một chút.

Cao Phong nói, anh sợ chết, nếu người nào không sợ chết, có thể chơi với Long Tuấn Hạo.

Nhưng có người nào không sợ chết chứ?

Đám người thanh niên mặc đồ đen này, cũng vô cùng sợ chết.

“Chó má không phải rất trâu bò sao?”

“Tới đây đi! Con mẹ nó người nào cảm thấy mình trâu bò, thì đứng ra cho ông Hạo đây xem!”

Lúc này một cánh tay của Long Tuấn Hạo giơ lên, tay chỉ về phía mọi người tức giận mắng.

Lúc này thật sự là thời khắc vinh quang trâu bò nhất, trong hai mươi mấy năm cuộc đời của Long Tuấn Hạo.

Nói không khoác lác, Long Tuấn Hạo lúc này, cho dù là ai cũng không dám động vào anh ta!

Cho dù bạn là lão đại một phương hay là tay cầm quyền hành, chỉ cần là người ở trong phạm vi năm mươi mét xung quanh anh ta, cũng không dám có một chút hành động nào khác.

Bởi vì trên người Long Tuấn Hạo có nhiều thuốc nổ như thế, nếu cùng kích nổ mà nói, vậy trong vòng trăm mét xung quanh, tất cả mọi người không thể thoát khỏi.

Không chết, cũng sẽ bị trọng thương.

“Không trâu bò rồi hả? Có phải không trâu bò nữa rồi không?”

“Tám trăm người động đi? Tám nghìn người có năng lực động không?”

“Tới đây, bây giờ ông đây không cần bật lửa, nổ súng với tao đi!”

“Tao muốn nhìn xem với mức độ chuẩn xác của các người, có thể bắn trúng đầu tao hay không.”

“Chú ý đừng bắn phía trên, thuốc nổ trên đỉnh đầu ông đây dễ kích nổ.”

Trên gương mặt Long Tuấn Hạo xuất hiện vẻ trêu tức, nhìn về phía mọi người hỏi.

Mấy trăm người, bao gồm ba tên sĩ quan phụ tá, tập thể đều rơi vào im lặng.

Từng bước từng bước, giống như bị câm điếc.

“Cho các người cơ hội, con mẹ nó các người lại không dùng! Hửm?”

“Dựa vào đám phế vật các người, còn muốn làm anh Phong của tao bị thương, mẹ kiếp, mày sắp làm ông Hạo mày chết vì cười mất!”

“Bây giờ có một người tính một người, toàn bộ đều quỳ xuống cho ông đây!”

Long Tuấn Hạo giận dữ mắng mỏ, tiến lên một bước, vươn chân đạp ngã ba người, sau đó hét lớn một tiếng.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Chỉ trong nháy mắt, mấy chục người thanh niên ở trong phòng đều thành thật quỳ trên đất.

Mà đám người ở ngoài phòng hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn quỳ trên mặt đất.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chục thanh niên đều thành thật quỳ trên mặt đất.

Mà đám người ở ngoài phòng hơi do dự một lát, cũng quỳ trên mặt đất.

Không có biện pháp, cho dù bọn họ ở bên ngoài phòng.

Nhưng khi bom kích nổ, bọn họ tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi!

“Các người giống người một chút được không?”

“Cao Phong sẽ không bỏ qua cho các người, các người sẽ bị đánh chết!”

“Liều mạng, liều mạng với bọn họ!”

Một sĩ quan phụ tá chửi ầm lên, nếu bây giờ trong tay anh ta có súng, chắc chắn dám nổ súng với Cao Phong.

“Pằng!”

Sĩ quan phụ tá này vừa dứt lời, một tiếng vang lên.

Giọng nói của anh ta dừng lại, một phát trúng giữa giữa trán.

“Nói bắn đầu anh, thì sẽ bắn đầu anh.”

Cao Phong vừa mới nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa.

“Rầm! Rầm!”

Sắc mặt hai sĩ quan phụ tá khác đột nhiên tái mét, sau đó hai đầu gối quỳ trên đất, không ngừng dập đầu với Cao Phong.

Bình Luận (0)
Comment