Rể Quý Rể Hiền

Chương 3881

Chương 3881

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Đảo mắt đã tới hơn ba giờ sáng, gần bốn giờ.

Biên giới, chỗ ông Trần.

Đám ông người Trần, Lâm Thừa Khải, Vu Chính Bình đang tụ tập ở cùng một chỗ.

Chuyện xảy ra ở bên cạnh biên giới, lúc này đã truyền tới biên giới, cho nên mọi người lập tức mời dự họp khẩn cấp.

“Khối tập đoàn Phong Hạo mai danh ẩn tích, đóng cửa không ra, giữ im lặng, không biết kế hoạch kế tiếp của bọn họ là gì.”

“Mà bên Cảnh Đông, ngày hôm qua đã xảy ra hỗn chiến luân phiên, tử thương vô số.”

“Nghe nói bị một thế lực thần bí nào đấy trực tiếp dẹp yên.”

“Hiện giờ Cảnh Đông, đã sinh ra một thế lực bá chủ.”

Hai tin tức này đều truyền tới tai ông Trần.

Mọi người đều suy tư chuyện gì đó trong đầu.

Thực ra bọn họ có suy đoán, có khả năng chuyện này có liên quan tới Cao Phong.

Nhưng lại cảm thấy, suy đoán của mình có chút không đáng tin, càng vô cùng không chân thực.

“Không nói trước bên Tam Giác Vàng, có Cao Phong và Liễu Tông Trạch bày mưu tính kế, chắc chắn sẽ không có nhiễu loạn gì.”

“Hiện giờ tôi đang nghĩ, rốt cuộc bên Cảnh Đông có tình huống gì?”

Ông Trần hơi híp mắt, còn có chút không chắc chắn với ý nghĩ trong lòng.

Hiện giờ ông ta càng cảm thấy, chuyện bên Cảnh Đông có liên quan tới Cao Phong.

Nhưng ông ta thật sự không thể tưởng tượng được, quan hệ này từ đâu mà đến.

“Hỗn loạn ở bên Cảnh Đông, chắc chắn có liên quan tới Cao Phong.”

Vu Chính Bình xua tay nói: “Nếu không Long Tuấn Hạo dẫn người qua đó, vì sao Cảnh Đông cung cấp trợ giúp cho bọn họ?”

Những lời này chiếm được sự tán thành của mọi người.

Thực ra chuyện này, hiện giờ đã dần nổi lên mặt nước.

Nhưng bọn họ vẫn có chút không dám tin tưởng, một người trẻ tuổi như Cao Phong, sao có thể mạnh tới thế.

“Chẳng lẽ thế lực thần bí quét ngang Cảnh Đông, cũng là Cao Phong ư?”

“Tôi chỉ bảo cậu ấy đi đánh Nam Cương, cậu ấy còn thu luôn cả Cảnh Đông nữa sao?”

Lúc này, tâm trạng của ông Trần có chút dở khóc dở cười.

Ông ta phát hiện người thanh niên này, sâu không thể nhìn thấu được.

Càng ngày, càng không hiểu gì.

“Ông Trần, cho dù thế nào, hiện giờ không thể đợi thêm được nữa.”

“Nhất định phải nghĩ biện pháp liên lạc được với Cao Phong, bảo cậu ấy bắt đầu khởi xướng tấn công.”

“Tránh cho sau này, sẽ đêm dài lắm mộng.”

Vu Chính Bình nghĩ một lát, lúc này đề nghị.

“Nhưng tôi có thể liên lạc được với cậu ta sao?”

Ông Trần hơi xua tay, than nhẹ một tiếng nói.

“Ông Trần, trung tướng Long tới rồi.”

Ngay sau đó, bên ngoài truyền tới âm thanh.

“Mau mời vào!”

Ông Trần vốn sửng sốt, sau đó vội vàng đứng dậy nói.

“Rõ!”

Binh sĩ ở ngoài cửa đáp, xoay người rời đi.

Rất nhanh, Diệp Thiên Long dẫn theo Trọng Dương Bình cất bước đi vào.

“Ông Trần.”

Diệp Thiên Long chào một tiếng, trên mặt là ý cười không hiểu.

“Muộn như vậy tới, tôi hi vọng ông mang tin tức tốt tới cho tôi.”

“Nếu không tôi đã một đống tuổi, e rằng không chịu nổi đâu.”

Ông Trần bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó ngồi xuống nói.

“Tin tức này, vẫn nên để Cao Phong nói cho ngài.”

Bình Luận (0)
Comment