Rể Quý Rể Hiền

Chương 3900

Chương 3900

Cao Phong ra lệnh một tiếng, vô số binh sĩ Phong Hạo cùng giơ súng tiểu liên lên.

“Dừng tay!”

Ngay sau đó, phía xa truyền tới tiếng gầm giận dữ của John.

“Cao Kình Thiên, mày không chết! Mẹ nó!”

John nhanh chóng tiến lên, mắng to với Cao Phong.

Ông ta không sợ.

Bởi vì ông ta biết, Cao Phong tuyệt đối không dám động vào ông ta.

Bởi vì một khi Cao Phong động vào ông ta, chuyện này sẽ thăng cấp lên mức độ rất cao.

Đến lúc đó đã không còn là chuyện của cường đạo Nam Cương nữa.

Nếu cường quốc ở nước ngoài biết chết một thống lĩnh, tuyệt đối sẽ phái vô số binh sĩ đi bình định Tam Giác Vàng.

“Sao thế, ngài John, muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”

Cao Phong không nóng vội, ngẩng đầu nhìn John.

“Tôi và Diệp Thiên Long từng có ước định, các người không thể để quá mười nghìn người tiến vào doanh trại đóng quân của đối phương!”

John nhìn thi thể đầy đất, gương mặt tức tới mức đỏ bừng lên, trong lòng cũng vô cùng đau lòng, nhưng lúc này ông ta không thể nói gì.

Cho dù những người này là người của ông ta, nhưng ông ta cũng không thể thừa nhận.

“Vậy sao? Ông có ước định gì với Diệp Thiên Long, có liên quan gì tới ông đây?”

“Ông đây không biết Diệp Thiên Long là ai, ông, làm khó dễ được tôi sao?”

Giọng nói của Cao Phong tràn ngập ý lạnh, lạnh nhạt nhìn John hỏi.

Một câu này, trực tiếp khiến John khó mà trả lời được.

Cao Phong không thuộc sự quản lý của Việt Nam, anh dựa vào cái gì phải để ý thái độ của Diệp Thiên Long?

Cho nên John hoàn toàn không thể phản bác được.

“Diệp Thiên Long làm trái với ước định, vậy ông đi đánh ông ấy, tới chỗ tôi ồn ào cái gì?”

“Khối tập đoàn Phong Hạo tôi và cường đạo Nam Cương đều là thế lực bên cạnh biên giới, tranh đấu với nhau là chuyện vô cùng bình thường.”

“Sao thế, ngài John không nhìn được nửa rồi hả? Cường đạo Nam Cương này, có thân thích gì với ông hay sao?”

Cao Phong nói vài ba câu, trực tiếp khiến John nghẹn lời.

Anh vô cùng tự tin, John tuyệt đối không dám nói, trong đám cường đạo Nam Cương này có người của ông ta.

Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo đứng phía sau Cao Phong, trên gương mặt tràn ngập trêu tức.

Lúc trước lúc Cao Phong chưa trở về, bọn họ đối mặt với John ăn không ít thiệt.

Nhưng hôm nay Cao Phong trở về, thiệt thòi này John phải chịu!

Vẫn là loại cảm giác này, thiệt thòi của kẻ câm ăn hoàng liên!

“Mày! Tao thấy mày muốn chết rồi!”

John thở hổn hển, mất đi lý trí ngay tại chỗ, đột nhiên muốn lấy súng ra.

“Bỏ xuống cho tôi!”

Bỗng nhiên Cao Phong quay đầu, lạnh lùng nhìn John một cái.

“Sao thế, mày còn dám ra tay với thống lĩnh John sao?”

John cười mỉa một tiếng, ông ta thân là thống lĩnh của cường quốc ở nước ngoài, nếu bị khối tập đoàn Phong Hạo giết chết, sẽ tạo thành oanh động lớn, chắc chắn là rất lớn.

Cho nên ông ta đánh cược Cao Phong không dám, nếu không ông ta đâu nắm chắc dẫn người tiến tới.

“Tôi nói cho ông biết, không có chuyện tôi không dám.”

“Hôm nay tôi muốn tàn sát hết Nam Cương, người nào cũng không thể ngăn cản tôi.”

“Tôi cho phép ông ở bên cạnh nhìn, nhưng nếu ông dám ra tay, binh sĩ Phong Hạo tôi tự vệ đúng đắn.”

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, ông đây giết thống lĩnh như ông, các cường quốc của ông có thể vì ông, tới đây cứng đối với với ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo hay không!”

Bỗng nhiên Cao Phong tiến lên, vươn tay chọc ngực John, gằn từng chữ quát.

“Phong Hạo! Phong Hạo! Phong Hạo!”

Ba trăm nghìn binh sĩ Phong Hạo ở xung quanh hò hét rung trời.

John lập tức rơi vào im lặng.

Bình Luận (0)
Comment