Rể Quý Rể Hiền

Chương 3908

Chương 3908

“Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!”

Đức Khánh tức tới mức vỗ ngực liên tục, cả người đều đã suy sụp.

Tâm trạng của ông ta lúc này, thực sự là sống không bằng chết.

Từ đầu tới đuôi, Đức Khánh đều ôm giấc mộng nắm lấy Nam Cương và Tam Giác Vàng.

Có ai biết, ngay từ lúc mới bắt đầu, ông ta đã bị Cao Phong tính kế.

Con mẹ nó ngay từ lúc mới bắt đầu, đã làm công cho Cao Phong!

Còn tặng người, còn tặng súng, có thể nói là đứa trẻ đưa hết gia tài!

Cao Phong chậm rãi lùi về sau một bước, nhìn về phía hai mươi nghìn người cường đạo Nam Cương.

“Có hai câu nói, các người ghi nhớ ở trong lòng, nhớ rõ mang tới trong đất.”

“Tốt nhất là có thể khắc vào trong linh hồn các người, kiếp sau đầu thai cũng phải mang theo.”

Cao Phong nói ra những lời này, hơn hai mươi nghìn cường đạo Nam Cương đều ngẩng đầu nhìn Cao Phong theo bản năng.

“Đụng vào Việt Nam tôi, cho dù cách xa cũng nhất định bị giết!”

“Đụng tới Phong Hạo tôi, giết cả nhà các người!”

Cao Phong cầm lấy thanh đao năm thước, chậm rãi giơ lên cao.

Hai mươi tư chữ to giống như sấm sét giữa trời quang, không ngừng vang lên, khiến tinh thần mọi người run rẩy dữ dội.

Anh không khoác lác, anh thật sự đã làm được!

Lúc này, Cao Phong trợn tròn mắt, giơ cao chiến đao.

Bầu trời phía đông, đã bắt đầu có mặt trời dâng lên.

Mang theo ánh dương ửng hồng, chiếu lên người Cao Phong, nhìn giống như phủ thêm một tầng chiến bào màu vàng cho anh.

Tay nâng thanh đao, thân khoác chiến bào, giống như thiên thần hạ phàm tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Giết!”

Nghiến răng hét lên, chiến đao chém về phía không trung.

“Pằng pằng pằng pằng pằng!”

“Bùm bùm bùm bùm bùm!”

“Rầm! Bùm! Rầm rầm! Bùm!”

Chỉ trong nháy mắt, tiếng súng không ngừng vang vọng, điên cuồng càn quét.

Mỗi người bắn ra một phát đạn, hội tụ vào một chỗ hình thành mưa đạn dày đặc.

Lưới đạn một đường quét ngang, bao trùm lấy hơn hai mươi nghìn cường đạo Nam Cương.

“Phụt! Phụt!”

“Ối! Tha cho tôi! Tôi sai rồi!”

“Phụt! Phụt! Bùm!”

“Không dám nữa! Chúng tôi không dám nữa đâu! Chúng tôi không dám xâm phạm Việt Nam nữa!”

“Á! Đau quá! Mắt của tôi, chân của tôi!”

Tiếng súng vang vọng, tiếng kêu thảm thiết ngút trời, bắt đầu một vòng đồ sát rất tàn ác mới.

Toàn bộ hành trình Cao Phong đứng thẳng giữa sân, tận mắt nhìn toàn bộ.

Buông thanh đao trong tay xuống, đầu đao chỉ về phía mặt đất, bàn tay Cao Phong không có một chút run rẩy, mà vô cùng ổn định.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch liếc nhau một cái, trong lòng tràn ngập phức tạp.

Không thể không nói, hiện giờ Cao Phong đã có thay đổi rất lớn.

Lúc mới tới Tam Giác Vàng, Cao Phong đánh mấy trận chiến, nhưng lúc đồ sát vẫn không đành lòng nhìn, còn một mình trốn ở phía xa.

Mà hiện giờ anh có thể đứng ở chỗ này nhìn toàn bộ hành trình, còn không có một chút cảm giác không khỏe.

Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch không biết, thay đổi này của Cao Phong là tốt hay xấu.

Nhưng bọn họ biết, tính cách Cao Phong sát phạt quyết đoán như lúc này, mới có cơ hội sống sót trên chiến trường.

Mới có thể chấn trụ đại quân mấy trăm nghìn người ở bên biên giới hỗn loạn.

Cho dù không dẫn theo binh sĩ.

Đây là giáo huấn thiên cổ.

Bình Luận (0)
Comment