Rể Quý Rể Hiền

Chương 3954

Chương 3954

Lần này, không còn ở trạng thái tắt máy nữa. Nhưng điện thoại vang rất lâu, lại không có người nào nhận máy.

Cao Phong có hơi bất đắc dĩ, lập tức gọi điện thoại cho Kim Vũ Kiên.

“Xin chào, số điện thoại mà bạn đang gọi hiện đã tắt máy, xin hãy gọi lại sau.”

Điện thoại gọi tới, lại truyền tới một tiếng nhắc nhở.

“Hửm?” Cao Phong hơi nhíu mày, lại vội vàng gọi vào số của Cao Tử Hàn.

Nhưng cũng là trạng thái tắt máy như vậy.

Anh có hơi mơ hồ.

“Không thể nào, mấy người này hẹn nhau sao?”

Cao Phong có chút bất đắc dĩ, dù sao thì trong thành phố Hà Nội xảy ra một chuyện lớn như vậy, các cô không thể nào không biết được, đúng không?

Nói không chừng bọn họ biết anh sắp trở về, cho nên mới cố ý chơi anh như vậy.

Rơi vào đường cùng, Cao Phong đành gọi điện cho Kim Ngọc Hải.

“Alo?”

Điện thoại vang mấy tiếng, rồi giọng nói của Kim Ngọc Hải truyền tới.

“Cha ạ, là con đây.”

Nghe thấy giọng nói của ông ấy, Cao Phong đã an tâm hơn rất nhiều.

“Cao Phong? Là con thật sao? Con đang ở đâu? Làm thế nào mà con gọi điện thoại được vậy?” Kim Ngọc Hải đầu tiên là sững sờ, sau đó lại nhanh chóng hỏi, giọng nói rất kích động.

“Trước tiên cha đừng quan tâm con ở đâu, bây giờ cha đang ở đâu ạ?” Cao Phong xoa đầu mũi, vừa cười vừa hỏi.

“Cha đang ở nhà, đang ở núi Bồng Thiên ấy.” Ông ấy hơi sững sờ, sau đó thành thật đáp.

“Có phải Tuyết Mai và mọi người đã ra ngoài rồi không ạ? Sao con gọi điện thoại đều không được?” Cao Phong hơi dừng lại một chút, rồi lại hỏi.

“Điện thoại của Tuyết Mai đang sạc ở nhà, nói là đêm qua nghe ghi âm dưỡng thai, rồi quên tắt máy. Mấy đứa nó đi cầu bình an cho con hết rồi, nói là muốn tới chùa Vô Danh cầu bình an cho con, cha đoán là mấy đứa nó đều đã tắt máy hết rồi.” Kim Ngọc Hải nghĩ một chút, rồi nói một cách cẩn thận.

Cao Phong nghe vậy thì lại sửng sốt, sau đó duỗi vào trong ngực, lôi một lá bùa hộ mệnh mà Kim Tuyết Mai đã thức suốt đêm làm cho anh trước khi anh đi đó.

“Con biết rồi ạ, con sắp về đến nhà rồi, chúng ta gặp nhau rồi nói sau ạ.” Cao Phong gật đầu, sau đó định cúp điện thoại.

“Cái gì? Con sắp về đến nhà rồi sao? Con đã về rồi sao? Về đến thành phố Hà Nội rồi?” Kim Ngọc Hải ở đầu bên kia của điện thoại hô lên một tiếng kinh ngạc, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Cao Phong chậm rãi hạ di động xuống, tay trái nắm tấm bùa hộ mệnh đó, trong lòng rất thoải mái.

“Làm gì thế, dừng lại ngay!”

Ngay đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn.

“Các người đang làm gì vậy? Không nhìn thấy giấy thông hành sao?” Chiến sĩ lái xe lập tức chỉ vào giấy thông hành đặc biệt trên kính chắn gió.

“Tôi quan tâm mấy cái giấy thông hành của anh làm gì, không được lái xe vào đây. Phạm vi núi Bồng Thiên này là khu vực tư nhân, người không có phận sự không thể bước vào.” Thái độ của người thanh niên nói chuyện rất cường thế, còn chẳng thèm nhìn giấy thông hành đó lấy một cái.

Thậm chí ngay cả mấy nghìn binh lính ở phía sau, mà cậu ta cũng không nhìn lấy một lần, hoàn toàn không thèm để ý đến một chút nào.

Cao Phong liếc mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước chính là một bức tường vây cao lớn, khiến anh suýt chút nữa thì cho rằng mình đã đi nhầm chỗ. Xem ra, trong một tháng anh rời đi này, công tác phòng ngự của khu dân cư cao cấp Bồng Thiên này đã được thành lập rồi.

“Giấy thông hành vô dụng, vậy thì giấy gì mới có dụng?” Cao Phong cười nhạt, ấn cửa sổ xe xuống và hỏi.

“Giấy gì cũng vô dụng, đây không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, tôi mặc kệ các người là ai, nhân lúc còn sớm thì quay đầu đi về đi.” Người thanh niên nói chuyện không nhìn anh, vẫn nói y như cũ rồi định rời đi.

“Vậy tôi quét mặt có được không?” Cao Phong hạ toàn bộ cửa sổ xuống, mỉm cười và hỏi.

“Quét mặt cái gì mà quét, tôi nói cho anh biết đừng có ở đây mà…”

Thanh niên vừa nói vừa nhíu mày nhìn về phía Cao Phong, nhưng trong nháy mắt này, cậu ta đã lập tức sững sờ.

“Ôi, cậu chủ Phong! Cậu chủ Phong, em là Tuấn Xuân, Tuấn Xuân thuộc hạ của anh Chí Minh ạ!” Thanh niên lập tức sửng sốt, sau đó cũng phản ứng lại, rồi tiến lên với vẻ mặt vô cùng kích động.

Bình Luận (0)
Comment