Rể Quý Rể Hiền

Chương 4008

Chương 4008

Một quân đoàn lính đánh thuê rộng lớn, chẳng lẽ chỉ có chút người ấy thôi sao?

Sâu trong đôi mắt Cao Phong xuất hiện chút ý lạnh, nếu bọn họ chỉ có một hai trăm người mà nói…

Với thực lực của Cao Phong hiện giờ, tiến hành ám sát, nói không chừng có thể diệt hang ổ của bọn họ…

Nghĩ tới đây, trái tim của Cao Phong không khỏi đập nhanh hơn.

Nếu đám người Kim Tuyết Mai bị nhốt ở đây, vậy anh hoàn toàn có thể định ra một kế hoạch đánh lén, lén giải cứu đám Kim Tuyết Mai ra.

Chỉ cần cứu đám Kim Tuyết Mai ra, trong tay quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu sẽ không còn lợi thế uy hiếp Cao Phong nữa.

Đến lúc đó, Cao Phong nói khiến bọn họ chết, bọn họ sẽ không sống được.

Nhưng tình hình bên trong cao ốc của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu lúc này, Cao Phong vẫn không rõ lắm.

“Tách.”

Cao Phong châm một điếu thuốc cho mình, sau đó lấy gương ra, dựa vào ngọn đèn mờ tối nhìn một lát.

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, mình xông vào quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu này một lần vậy.”

Cao Phong hạ quyết tâm, lúc này chậm rãi đứng dậy, cầm cặp công văn ở bên cạnh.

Lúc này chỗ anh ở là một công viên ngọn đèn hơi tối.

Trong công viên có một số thiết bị tập thể hình đơn sơ giản dị.

Không biết có phải vì quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu ở nơi này hay không, dù sao trong công viên này ngay cả một bóng người cũng không có, nhìn vô cùng yên tĩnh.

Cao Phong chỉnh lại quần áo của mình, chuẩn bị đi ra khỏi công viên, lấy thân phận giả lúc này, đi gặp người của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu.

“Buông! Hu hu, các người buông ra.”

Ngay sau đó, bỗng nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng con gái quát to.

Cao Phong dừng bước lại, lúc này khom người xuống.

Sau khi trốn vào một lùm cây, anh lặng lẽ nhìn về phía xa.

Dựa vào ngọn đèn mờ tối, Cao Phong có thể thấy được hai người thanh niên đang lôi kéo một cô gái, lúc này đang đi về phía công viên hẻo lánh.

“Bốp!”

“Ra sức kêu đi!”

“Ha ha, càng kêu ông đây càng hưng phấn, kêu đi.”

Một người thanh niên tát vào mặt người phụ nữ kia, cười ha ha nói.

Đôi mắt Cao Phong lóe sáng, đó là một cô gái Việt Nam.

“Ông đây sống lâu như vậy, còn chưa từng hưởng thụ tư vị của phụ nữ Việt Nam đâu, hôm nay đúng là được ăn mặn rồi.”

Người thanh niên khác cười ha ha, trực tiếp hất ngã người phụ nữ xuống đất.

Người phụ nữ kia còn muốn vùng vẫy quát to, nhưng miệng bị nhét một mảnh vải rách, căn bản không kêu được.

“Mẹ nó nói nhỏ một chú, đừng để thủ lĩnh Kell biết được chuyện này.”

Người thanh niên tóc ngắn kia khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua cao ốc của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu ở phía xa.

“Biết thì kệ chứ, thủ lĩnh Kell sẽ mặc kệ chuyện này, anh ấy còn khen thưởng cho chúng ta bắt nạt người Việt Nam nữa.”

Vẻ mặt người thanh niên khác khinh thường, không chút để ý lời người thanh niên tóc ngắn nói.

“Ông đây biết, tôi chỉ sợ anh ấy cướp cô bé xinh đẹp của chúng ta đi mất thôi.”

Người thanh niên tóc ngắn cười ha ha, bắt đầu giở trò đối với cô gái kia.

Cao Phong nhìn đồng hồ một lát, do dự mấy giây, đang chuẩn bị xoay người rời đi.

Anh không định quản chuyện này.

“Biết rõ rành rành nơi này không phải nơi tốt đẹp gì, còn dám tới đây du lịch như vậy.”

“Đây không phải là chê mình sống quá lâu sao.”

Cao Phong nghĩ một câu trong đầu, bước chân nhẹ nhàng, chuẩn bị rời khỏi lùm cây.

Hiện giờ anh không có thời gian đi quản sống chết của người khác, phải nghĩ tất cả biện pháp đi cứu đám Kim Tuyết Mai, mới là chuyện quan trọng nhất.

Cho nên anh không để cô gái này, phá hoại kế hoạch kế tiếp của anh.

Bình Luận (0)
Comment