Rể Quý Rể Hiền

Chương 4217

Chương 4217

“Ha ha ha ha!”

Mọi người nói nói, rồi bắt đầu cười vang.

Trong ánh mắt, trong giọng nói của đều là tràn đầy sự khinh bỉ.

Việt Nam có hùng mạnh thì ở trong mắt bọn họ chỉ đơn giản như là cháu trai đi thăm ông nội.

Việt Nam phát triển mấy năm này là không sai, nhưng vậy thì thế nào?

Còn có thể ném một viên đạn hạt nhân vào Tây Vực chúng ta hay sao?

Nói vậy thì sợ rằng liên hợp hội đều sẽ không dễ dàng buông tha cho Việt Nam?

Nói trắng ra là hành sự của Việt Nam phải chịu rất nhiều ảnh hưởng, còn bị liên hợp hội quản chế.

Thế nhưng những lính đánh thuê này của Tây Vực và cường đạo không chủ đều không bị ràng buộc bởi bất kể quy tắc gì, lời nói việc làm hoàn toàn đều là tuỳ theo lòng mình.

Bọn họ chỉ cần đảm bảo mình có thể sống được ở chỗ hỗn loạn này là đủ rồi.

Dù sao ở nơi này không ai quản lí, dù là quân đội của đất nước nào muốn đặt chân, thì đều sẽ bị các đất nước khác lên án công khai.

Điều này cũng không phải là trò đùa.

Cũng chính môi trường này đã sinh ra vô số lực lượng quân đoàn lính đánh thuê.

“Xem ra ý của mấy người đều là không rảnh quan tâm?”

Người đàn ông dẫn đầu kia nghe xong thì nhàn nhạt hỏi.

“Đó là điều đương nhiên! Tại sao phải để ý tới anh ta?”

“Chỉ là một tên ma bệnh Việt Nam tới, cứ tùy tiện nói một câu là chúng ta phải nghe?”

“Đây là không xem toàn bộ Tây Vực chúng ta ra gì?”

Một thanh niên hừ lạnh một tiếng, phản bác một câu.

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ kia đầu tiên là gật đầu, sau đó lại khẽ nhíu mày.

“Tôi cảm thấy, chỉ là một người phụ nữ, không cần thiết gây chiến.”

“Khai chiến tất có thương vong, đến lúc đó không phải là những thế lực nhỏ của chúng ta sẽ phải đi làm bia đỡ đạn?”

“Mấy người thật sự cho rằng người đứng đầu Negan sẽ tùy tiện để cho người của mình đi đối chiến?”

Những lời này của người đàn ông trung niên nói ra, mọi người đều hơi trầm mặc.

Nếu khai chiến, thì nhất định là thế lực nhỏ đi làm bia đỡ đạn.

Bởi vì lời nói của thế lực nhỏ không có trọng lượng, cho nên chỉ có thể nghe lời, đây cũng là chuyện không có biện pháp.

Quan trọng nhất là bọn họ quả thực không thấy Kim Tuyết Mai.

Mọi người nghĩ tới đây cũng lặng lẽ thay đổi suy nghĩ, họ cảm thấy hơi không đáng.

“Dù chúng ta giết chết toàn bộ bọn họ, nhưng bên chúng ta cũng sẽ chết.”

“Còn người tử thương là ai, cũng không tiện nói.”

Những lời này của người đàn ông dẫn đầu lại được rất nhiều người tán thành lần nữa.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Thanh niên kia vừa nói trước khẽ nhíu mày hỏi.

“Mấy người thật sự không bắt người phụ nữ Việt Nam kia?”

Người đàn ông dẫn đầu kia gõ tay lên bàn, sau đó nhìn về phía mọi người hỏi.

“Không có!”

Mọi người đều lắc đầu.

“Tuy nhiên lại nói tiếp, dáng dấp người phụ nữ kia mẹ nó thật xinh đẹp!”

“Tôi rung rinh với thành viên kia của đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng, nhìn thoáng qua ảnh chụp, ui chao! Thật sự rất xinh đẹp.”

“Nếu để tôi bắt được, tôi phải tận hưởng một chút.”

Một tên thanh niên lộ vẻ mặt hèn mọn cười hì hì nói.

“Shit! Phụ nữ có thai anh cũng chơi?”

Tên thanh niên bên cạnh cười mắng.

“Đệt! Đâu phải là chưa từng, ha ha ha!”

Mọi người đều cười vang.

Đối với bọn họ mà nói, chỉ có chuyện người khác không nghĩ tới, không có chuyện bọn họ không làm được.

Người đàn ông trung niên nhìn mọi người, khẽ nhíu mày cũng không nói thêm gì.

Bình Luận (0)
Comment