Rể Quý Rể Hiền

Chương 4220

Chương 4220

Hoa Hồng nhìn bóng lưng xa dần của anh, không nhịn được lẩm bẩm.

“Một người đứng ở vị trí nào không quan trọng.”

“Điều quan trọng là, ở vị trí đó, anh ta đã làm được những gì.”

“Với thân phận của anh ta, chỉ cần tiết lộ một cái thí sẽ có vô số cô gái có điều kiện ưu tú chủ động dâng hiến.”

“Mà anh ta, lại chỉ vì một gốc cây, bỏ qua cả khu rừng rậm.”

“Chị không biết anh ta làm vậy có đáng hay không, ít nhất sự chấp nhất trong tình cảm của anh ta đúng là trên đời hiếm thấy.”

Nghe Hoa Hồng nói vậy, Molly gật đầu lia lịa.

Tuy ở ngôi cao nhưng anh anh không hề quên người vợ gắn bó năm nào, đây vốn là hành động của người trọng tình trọng nghĩa,

Ngoài cửa.

Cao Phong cầm điện thoại, tìm thấy nơi có sóng mạnh thì gọi ngay tắp lự.

Cuộc gọi đầu tiên, anh gọi cho ông Trần.

“Alo.”

Điện thoại được kết nối, anh thấy giọng của ông Trần có vẻ yếu ớt.

“Ông Trần, là tôi.”

Anh ngừng một chút rồi lại nói vào điện thoại.

“Sột Soạt!”

Rõ ràng anh nghe thấy tiếng ông Trần đứng phắt dậy.

Mà ngay sau đó, đầu bên kia lại truyền đến va đập.

Giống như, bên đó có rất nhiều người.

“Có chuyện gì vậy?”

“Mấy ngày nay tôi vẫn không dám chủ động gọi cho cậu, bây giờ tình hình thế nào rồi?”

“Đã tìm thấy Tuyết Mai chưa? Có cần tôi giúp gì không?”

“Tôi có thể phái trực thăng đến đón hai người về nhà.”

Anh còn chưa kịp nói thì ông ta đã liên tục nói rất nhiều, từ đó có thể thấy tâm trạng ông ta đang rất bất an.

Anh vuốt vuốt sống mũi, sau đó trầm giọng trả lời: “Vẫn chưa tìm thấy.”

“Sao, sao vẫn chưa tìm thấy?”

Ông Trần nghe vậy ngẩn ra, giọng nói thấp dần.

Anh có thể nghe thấy rõ ràng những tiếng thở dài truyền đến từ đầu bên kia.

Có thể Diệp Thiên Long đang ở cạnh ông Trần.

“Sự việc rất phức tạp, đợi tôi rảnh rồi lại nói sau.”

“Tôi hiện tại, cần phải điều binh.”

“Ông cho tôi phương thức liên lạc của chiến khu phía Đông và chiến khu phía Tây đi, tôi muốn điều binh.”

Cao Phong liên tục nói hai câu điều binh rồi đợi ông Trần trả lời.

“Cậu điều binh, để làm gì?”

Ông Trần ngây ra một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Tôi muốn đánh qua Tây Vực.”

Anh nghiến chặt răng, nói ra sáu chữ.

Nghe vậy ông Trần lập tức im lặng.

Đầu kia của điện thoại, rơi vào trạng thái lặng ngắt như tờ.

Như thể âm thanh một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.

“Nhân danh…Việt Nam, đánh qua Tây Vực?”

Nghe câu hỏi này của ông Trần, anh không thể lập tức trả lời. Chuyện liên quan đến quốc sự không phải việc nhỏ.

Nhân danh Việt Nam để làm bất cứ việc gì cũng sẽ thu hút sự chú ý rộng rãi.

Có thể nói, nếu đã làm chuyện này thì sẽ không thể mường tượng được hậu quả của nó.

Nhưng Cao Phong bây giờ, thật sự không còn cách nào khác.

“Đúng, năm trăm nghìn quân ở Tây Vực.”

“Số quân trong tay tôi không đủ, cho nên phải mượn.”

Bình Luận (0)
Comment