Rể Quý Rể Hiền

Chương 4222

Chương 4222

“Cao Phong, chuyện này có thể làm được.”

“Nhưng, cần một chút thời gian, không thể nói khai chiến là khai chiến được.”

Giọng nói của ông Trần, không hề có chút hăng hái nào mà tràn đầy vẻ khẩn cầu.

“Nhưng bây giờ thứ tôi thiếu nhất chính là thời gian.”

“Mấy ông vốn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.”

“Tuyết Mai bị người ta cướp đi mà tôi đến kẻ cướp là ai cũng không biết, ông bảo tôi phải làm sao?”

“Mấy người muốn tôi phải làm sao hả?”

Anh phẫn nộ trợn trừng mắt, giọng nói run rẩy.

“…Nhưng, nhưng đây là việc nước.”

“Cao Phong cậu phải, cậu phải…”

Ông Trần do dự hồi lâu vẫn chưa nói thành lời, ông không dám nói với anh mấy chữ lấy đại cục làm trọng.

Ông ta sợ sau khi nói xong sẽ khiến anh mất đi lí trí.

“Cao Phong, tình hình như nào rồi?”

Đúng lúc này, Diệp Thiên Long gọi điện hỏi kết quả, trầm giọng hỏi một câu,

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Tuyết Mai bị người ngoài bắt đi rồi, là người Tây Vực.”

“Con đã đàm phán với họ rồi, nhưng bọn họ không thả người, vậy con sẽ đánh đến khi nào họ thả người thì thôi.”

“Bây giờ, con muốn điều người.”

Diệp Thiên Long nghe anh nói xong, im lặng mười mấy giây sau đó nói: “Trợ lí Trương sẽ không cho điều người đâu.”

Nghe Diệp Thiên Long nói vậy, xem ra chuyện này không thể thương lượng được nữa.

Nếu không với tính cách của Diệp Thiên Long, lúc con gái của ông ấy bị bắt thì dù chỉ còn một tia hy vọng ông ấy sẽ không bỏ qua.

Mà bây giờ, đến ông ấy cũng nói như vậy, xem ra anh không nên hy vọng gì nữa.

“Con hiểu rồi.”

Anh ừ một tiếng, định cúp máy.

“Con định làm gì?”

Diệp Thiên Long vội hỏi.

“Việt Nam không giúp con, con sẽ tự đánh.”

Anh cắn răng nhả từng chữ một.

“Người của con, sao có thể địch được năm trăm nghìn quân của Tây Vực?”

Trong giọng nói của Diệp Thiên Long tràn ngập ưu tư.

“Đánh không được cũng phải đánh.”

“Nếu không cha nói cho con biết phải làm sao đi?”

“Bỏ rơi vợ con không quản sao? Bỏ mặc bọn họ cho lũ cướp làm hại sao?”

Tâm trạng của anh lại bị kích động, gào vào điện thoại.

Diệp Thiên Long đợi anh qua cơn kích động mới nhẹ giọng nói: “Cao Phong, Tuyết Mai là con gái của cha.”

“Trên đời này, không chỉ có con yêu nó, cha cũng yêu nó.”

“Nhưng, đã lâu như vậy, mà Tuyết Mai đã rơi vào tay lũ bắt cóc, kết cục, chắc là…”

“Cha đã mất đi một đứa con gái, cha không muốn, cha không muốn lại mất đi một đứa con trai, con có hiểu không?”

Trong khoảnh khắc này, Diệp Thiên Long như thể già đi cả hai chục tuổi, đến giọng nói cũng khàn đi.

Anh vẫn cầm điện thoại, trừng mắt nhưng im lặng.

Diệp Thiên Long coi anh như con đẻ.

Mà lúc này, đối mặt với kết cục của Tuyết Mai, ông ấy đã chấp nhận rồi.

Cho nên, không muốn anh táng mệnh ở Tây Vực nữa.

Đây chính là tấm lòng của Diệp Thiên Long.

“Phong, trở về đi.”

“Tuyết Mai sẽ không trách con đâu.”

Bình Luận (0)
Comment