Rể Quý Rể Hiền

Chương 4289

Chương 4289

Cao Phong quả quyết hạ lệnh. Lúc này đám người lên tiếng trả lời, bắt đầu thong thả vừa thối lui về phía sau vừa phản kích.

Tuy làm như vậy có chút mất mặt mũi, nhưng giữa sinh mệnh và mặt mũi, mặt mũi chẳng đáng là gì.

Cao Phong không thể vì cái gọi là mặt mũi mà khiến các binh sĩ Phong Hạo chịu chết vô ích!

“Lộc cộc lộc cộc!”

Trong tiếng pháo súng, đám cường đạo Tây Vực tiếp tục vọt mạnh.

Mà binh sĩ Phong Hạo lại hướng mặt phía đám cường đạo Tây Vực, chậm rãi lui về.

Bọn họ chỉ có thể dùng hỏa lực không ngừng áp chế, từ đó mới có thể trì hoãn tốc độ xung phong của cường đạo Tây Vực.

Bằng không, tùy ý để đám cường đạo Tây Vực vọt tới trước, sợ rằng chỉ nháy mắt bọn họ sẽ chết hơn phân nửa người.

Trước mắt, tình hình chiến đấu như lửa bỏng dầu sôi.

Mà đám người Long Chí Minh ở phía sau lại nhìn tới đáy lòng run sợ.

“Này… đây là chiến trường chân thật nhất sao?”

Một tên trung niên bụng phệ tái mặt lẩm bẩm.

“Đúng vậy, đây là chiến trường chân chính.”

Long Chí Minh cũng trừng to mắt, nhịp tim không ngừng tăng nhanh.

Lúc này, mấy chục lão đại là tinh anh trong giới kinh doanh đều cảm thấy tim đập bịch bịch, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.

Bọn họ vẫn cho rằng bản thân mình có gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy qua, địa vị của mình cũng ở nơi cực cao.

Thế nhưng lúc này rốt cuộc bọn họ cũng rõ ràng, bọn họ nhỏ bé tới chừng nào.

Chuyện bọn họ chưa từng thấy còn nhiều lắm.

Cái gọi là địa vị của bọn họ thậm chí còn không bằng một binh sĩ Phong Hạo bình thường nhất.

Thậm chí kể cả những sóng gió mà bọn họ từng trải qua trước đó, vào lúc này, trên chiến trường này, càng không đáng nhắc tới.

Bởi vì bọn họ có thể vật lộn trên trường kinh doanh, mặc dù bọn họ đầu tư thất bại, nhưng chẳng qua cũng chỉ tổn thất một chút tiền tài mà thôi.

Thế nhưng trên chiến trường thiết huyết này, một khi thất bại, thứ tổn thất chính là sinh mạng, là sinh mạng!

“Trước đây tôi từng xem phim chiến tranh trên TV, từng cho rằng mình đã hiểu rất rõ thế nào là chiến trường, cho nên hôm nay tôi mới dám tới đây.”

‘Hiện tại tôi thừa nhận, tôi không hiểu rõ…’

Liễu Gia Bình bên cạnh Long Chí Minh nuốt nước bọt lầm bầm.

Ông ta vừa nói xong lời này, những người khác đều gật đầu không ngừng.

Bọn họ cũng cho rằng mình đã hiểu rõ chiến trường, cho nên mới dám qua đây trợ giúp.

Thế nhưng hình ảnh trên ti vi đều đã được xử lý và tô điểm!

Dù sao thì đó cũng chỉ là ti vi mà thôi!

Thế nhưng ở đây thì sao?

Đây mới là chiến trường chân chính.

Trên chiến trường tàn khốc này, máu tươi, huyết tinh, tàn nhẫn, đều không được che giấu chút nào.

Những vết thương nhìn mà giật mình kia, những tia máu đỏ chói mắt kia, còn có mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí…

Mỗi một vật đều đang không ngừng khiêu chiến thần kinh giao cảm của bọn họ.

Bọn họ từ ban đầu là khiếp sợ, đến hồi hộp, cho tới bây giờ là e ngại.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên bọn họ cảm thấy thì ra tử vong lại gần mình tới như vậy.

“Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ cậu Phong đã từng gặp phải chuyện gì. Mà rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ những lời lão Lâm từng nói.”

Một người trung niên bỗng ca thán một tiếng, một câu ca thán phát ra từ tận đáy lòng.

Sợ rằng chỉ có người của khối tập đoàn Đế Phong mới có thể hiểu, mới biết rốt cuộc những lời này của ông ta là có ý gì.

Trước đây khi Cao Phong đến thành phố Đà Nẵng đã từng bị gia chủ nhà họ Phạm ở thủ đô phái người ngăn cản.

Anh vốn có thể thuận thế bắt lại nhà họ Cao, lại vì nhà họ Phạm gây khó dễ mà dẫn đến kế hoạch thất bại.

Bình Luận (0)
Comment