Rể Quý Rể Hiền

Chương 4384

Chương 4384

Nhưng mệnh cách cực khổ của anh đã mang đến cho anh một loạt những khó khăn, khiến anh không thể không tin tưởng.

“Tôi và chú Vạn Quân đã từng đến chùa Vô Danh ở thành phố Hà Nội.

“Nơi đó có sư thầy Thanh Viễn, hai người chúng tôi đã nói chuyện một lúc.”

“Ông ấy nói với tôi, nếu sau khi tự mình nắm giữ nhà họ Cao trong tay thì nên rửa tay gác kiếm, như vậy sau này có thể an toàn và bình yên.”

“Nhưng nếu tôi không rửa tay gác kiếm thì có thể tôi sẽ càng lún sâu trên con đường giết chóc.”

“Bây giờ lời của sư thầy Thanh Viễn đã dần dần trở thành hiện thực từng chút một.”

Cao Phong sờ chóp mũi, mỉm cười chua xót.

Anh không nói rằng sư thầy Thanh Viễn còn nói năm chữ rồng ẩn dưới đầm sâu.

Cao Phong không biết cái gọi là rồng ẩn dưới đầm sâu rốt cuộc là có ý gì cho nên anh vẫn luôn không quan tâm đến nó.

Chỉ là nhìn vào những gì anh đã trải qua trong thời gian này, sư thầy Thanh Viễn dự đoán không sai một chữ nào.

Từ sau khi Cao Phong nắm giữ nhà họ Cao trong tay, anh cũng không đặt dao mổ xuống mà kéo một đội quân lớn đàn áp Thủ đô, gây ra một thảm họa lớn.

Sau đó không thể không lập công chuộc tội, xuất chinh đi Nam Cương và giết hàng trăm nghìn quân địch, trên tay ướt đẫm máu tươi.

Ngay sau đó Cao Phong lại đến Tây Vực và giết hàng trăm nghìn quân địch một lần nữa, bị nhiễm vô số nhân quả một lần nữa.

Những thứ này giống như không thể nào quăng đi được.

“Anh Phong! Vậy bản thân anh nghĩ thế nào?”

“Tôi đồng ý với lời nói của chị Hoa Hồng, không hối hận với những gì mình đã làm.”

“Trong lòng anh nghĩ thế nào thì làm như thế đó, nếu không sau này sẽ càng tiếc nuối hối hận hơn.”

Liễu Tông Trạch do dự trong hai giây, sau đó ngẩng đầu và nghiêm túc nói với Cao Phong.

Cao Phong cầm di động, im lặng suy nghĩ một lát rồi mới từ từ ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

“Tôi muốn đi tìm sư huynh của sư thầy Thanh Viễn để ông ấy chỉ cho tôi một con đường sáng.”

Sau khi Cao Phong nói xong câu đó, trong lòng anh lập tức đưa ra quyết định.

Xem ra lúc này tạm thời không thể rời khỏi Tây Vực.

Ít nhất chắc chắn Cao Phong không thể rời đi.

“Hô…”

Cao Phong thở ra một hơi, bỏ di động vào túi, xoay người đi lên phía trước.

Lúc này trợ lý Trương cũng đã kết thúc cuộc gọi, đi tới trước mặt Cao Phong lần nữa.

“Cao Phong!Tôi phải nói với anh vài chuyện.”

Trợ lý Trương không đợi Cao Phong nói chuyện mà anh ta đã chủ động mở miệng nói.

Khi nói những lời này, thoạt nhìn vẻ mặt của trợ lý Trương rất nghiêm túc, hơn nữa còn hơi khó coi.

Cao Phong nhẹ nhàng nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Một lát sau, Cao Phong mới từ từ nói: “Nếu là tin xấu về Tuyết Mai thì tôi sẽ tiếp tục giết thêm hai trăm ngàn người nữa.”

Nghe Cao Phong nghiến răng nói một câu, trong lòng trợ lý Trương chấn động mạnh, nhưng anh ta không chút nghi ngờ về câu nói này.

Nếu những lời này nói ra từ miệng người khác, chắc chắn đó chỉ là một câu chuyện cười, một câu chuyện cười lớn, nhưng mà những lời này được nói ra từ miệng của Cao Phong thì lại khác.

Kể từ khi Cao Phong anh xuất chinh Tây Vực đến bây giờ, trên tay đã dính vô số mạng người, sợ là không chỉ có ba trăm ngàn tính mạng.

Chỉ có hai trăm ngàn người cỏn con đúng là không đáng để anh đặt vào mắt.

Nhưng mà cũng may mắn là trợ lý Trương không phải muốn nói đến chuyện đó.

“Anh yên tâm đi, không phải chuyện đó.”

“Về phía Kim Tuyết Mai tôi vẫn đang cho người điều tra, nhưng trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.”

“Tôi nói có chuyện là chuyện khác…”

Trợ lý Trương vừa định nói ra chuyện đó thì lại bị Cao Phong lạnh lùng hừ một tiếng ngắt lời.

“Tôi không có hứng thú với chuyện khác, tôi chỉ muốn biết tin về vợ của tôi.”

“Bây giờ anh hãy lập tức nói cho tôi biết, có phải là John đã cho người bắt vợ của tôi không?”

Cao Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn trợ lý Trương thản nhiên hỏi.

Bình Luận (0)
Comment