Rể Quý Rể Hiền

Chương 4401

Chương 4401

Tiếng bạt tai vang lên vô cùng vang dội, trong nháy mắt truyền vào trong lỗ tai của tất cả mọi người ở đây.

Mà ông Sáu thì bị một cái bạt tai mạnh mẽ này đánh cho xoay tại chỗ ba vòng, sau đó bịch bịch một tiếng ngồi bệt xuống mặt đất.

Lúc này ông ta chỉ cảm thấy trong đầu rung động ong ong một hồi, giống như là sắp nổ tung vậy.

Trong nháy mắt từ bên trong hai lỗ mũi của ông ta lại trào ra máu tươi, thoạt nhìn rất là thê thảm.

Mọi người đều trợn tròn hai mắt, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ không kịp phản ứng. Ai cũng đều không nghĩ đến sức lực của Cao Phong thế mà lại lớn như vậy. Thoạt nhìn thân thể của anh cũng không vạm vỡ thế mà trong cơ thể lại ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ như thế. Điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ!

“Ông không biết nói chuyện nhưng tôi cũng không có thời gian đi dạy cho ông đâu. Tôi chỉ có thể đập nát cái miệng của ông, để cho ông không có cách nào nói chuyện được nữa.” Sau khi đánh một cái tát đó, Cao Phong chắp hai tay ra sau lưng, nhìn ông Sáu với ánh mắt nhìn từ trên cao nhìn xuống.

Ông Sáu ngã ngồi dưới đất, ông ta trợn tròn hai mắt, tạm thời cũng không phản ứng lại được. Thậm chí ông ta cũng không biết, à tại sao Cao Phong lại đánh ngã ông ta được nữa. Vừa rồi ông ta nhìn thấy Cao Phong đột nhiên đi đến bên cạnh mình, sau đó trên đầu ông ta lập tức ong ong một tiếng.

Đợi tới khi ông ta khôi phục lại năng lực suy nghĩ thì mình cũng đã ngồi chồm hổm trên mặt đất rồi, mà Cao Phong thì lại nhìn ông ta từ trên cao xuống.

“Ôi con mẹ mày! Còn đứng sững ra đó làm gì nữa? Mau đánh nó cho tôi!”

“Thằng oắt con! Cho mày chút mặt mũi mà mày dám lật trời thật à! Đánh nó cho tôi! Không biết đang đứng ở nơi nào hay sao mà dám ngông cuồng như vậy!”

Cuối cùng ông Sáu cũng phản ứng lại, sau đó ông ta đột nhiên hét lớn một tiếng.

Đám thanh niên trai tráng ở xung quanh này cũng phản ứng lại, đều nhào về phía Cao Phong.

“Cao Phong!”

Trần Anh Thảo trừng lớn mắt, lúc này bà muốn tiến lên.

“Dì Thảo! Dì cứ đứng đó đừng nhúc nhích.”

“Hôm nay cháu sẽ lấy lại công bằng cho dì.”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, anh ngăn động tác của Trần Anh Thảo lại, sau đó anh không lùi lại mà còn tiến lên, nghênh đón bước chân của mọi người.

Một bên anh vừa giống như là bước đi ba bước sau khi ăn, Cao Phong lại vừa xắn cổ tay áo lên, trong mắt anh ẩn chứa vẻ bình tĩnh cùng thờ ơ.

Giống như trong mắt anh thì tám chín người trước mắt này cũng chỉ tựa như mấy con kiến vậy, sau đó có thể dễ dàng bóp chết hết.

“Tao cho mày điên này!”

Một gã thanh niên nắm chặt nắm đấm, đấm về phía mặt Cao Phong một cách hung ác.

“Ầm bịch!”

Chỉ thấy Cao Phong nhẹ nhàng giơ tay lên đỡ lấy, vậy mà trong nháy mắt cánh tay của người thanh niên kia lại bị lệch qua một bên.

Thoạt nhìn rõ ràng Cao Phong không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng mà có vẻ tên thanh niên này không thể ngăn cản được.

Không đợi tên thanh niên kia phản ứng lại, ngay sau đó Cao Phong tát một bạt tai qua.

“Chát!”

Lại một tiếng vang vô cùng to rõ vang lên, cuối cùng người thanh niên này cũng được thể nghiệm cái cảm giác của ông Sáu vừa rồi.

Đầu anh ta ong ong giống như là có người đang gióng trống khua chiêng ở bên trong vậy, trong nháy mắt lỗ mũi anh ta nóng lên rồi lại chảy máu.

Sau khi trời đất quay cuồng, người thanh niên cũng ngã lên trên mặt đất bịch một tiếng.

“Bịch!”

Cao Phong đột nhiên xoay người, anh trở tay quét qua một cái.

Mu bàn tay quét qua, hung hăng mà đánh lên trên mặt của một gã trung niên khác.

Gã trung niên liều chết đứng vững thì mới không có ngã sấp mặt tại chỗ.

Nhưng mà trong nháy mắt ông ta vẫn lui về phía sau vài bước.

Sức mạnh của Cao Phong thật sự là quá kinh khủng, kinh khủng đến mức khiến cho người ta khó mà tin được.

Nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt là sự thật, để cho bọn họ không thể không tin.

“Nào! Chúng ta tiếp tục đi.”

Cao Phong giải quyết vài người một cách thoải mái, sau đó anh lại chậm rãi cất bước, nghênh đón người còn lại đi đến.

Bình Luận (0)
Comment