Rể Quý Rể Hiền

Chương 4403

Chương 4403

“Tên hèn nhát cậu chỉ biết bắt nạt phụ nữ thôi!”

Đầu tiên mấy người phụ nữ sửng sốt một chút, sau đó đều gào khóc mà nhào lên.

“Tôi muốn đánh bà, kệ bà có phải là người hay không.”

“Ngay cả tiếng người các người cũng không biết nói, cũng dám nói mình là người sao?”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, anh trở tay rồi lại tát mấy cái qua.

“Chát!”

“Chát!”

“Chát!”

Một cái tát đánh ngã một người.

Trong nháy mắt, mấy người phụ nữ đều bị Cao Phong đánh ngã xuống đất.

Cao Phong giờ phút này, thoạt nhìn lạnh băng vô tình, lời nói nói ra lại cực kỳ ngang ngược. Mặc kệ là đàn ông hay đàn bà, trong mắt anh thì toàn bộ bọn họ đều là kẻ địch hết. Mà kẻ địch thì đương nhiên là phải đánh rồi. Cách làm không hề nói lý chút nào này của Cao Phong mang đến hiệu quả cũng tương đối không tồi. Cho dù là đám người ông Sáu kia hay là đám đàn bà nhiều chuyện này, đều là thành thành thật thật mà ngậm miệng lại.

“Còn có lần sau nữa, tôi sẽ khiến cho các người ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.”

“Cút đi!”

Cao Phong hừ lạnh một tiếng, động tác của mọi người cực kỳ nhanh lẹ mà đứng lên bỏ chạy hết.

Vẻ mặt bọn họ đều thảm hại, cuối cùng cũng không còn sự kiêu ngạo trước kia nữa.

“Thằng oắt con, mày đợi đó cho tao!”

Sau khi ông Sáu chạy ra xa khoảng hai trăm mét thì đột nhiên xoay người lại rồi hét lớn một tiếng với Cao Phong.

Ánh mắt Cao Phong đảo qua, lúc này anh muốn cất bước đi tới.

“Xoạt!”

Ông Sáu đột nhiên xoay người, chuồn đi còn nhanh hơn thỏ nữa.

Cao Phong cũng lười so đo với bọn họ, anh thật sự không muốn lãng phí thời gian với những người này.

Đợi bọn họ đều đi hết cả rồi, Cao Phong mới chậm rãi xoay người và nhìn về phía Trần Anh Thảo.

“Cao Phong à! Cháu… Cháu không sao chứ?”

“Sao cháu lại lợi hại như thế?”

Trần Anh Thảo vừa mới phản ứng lại, bà ấy vội vàng tiến lên xem xét khắp người Cao Phong.

Sau khi đã xác định không có vết thương nào hết, lúc này bà ấy mới yên lòng.

“Chỉ dựa vào đám tôm tép này còn không tổn thương được cháu đâu.”

Cao Phong nhẹ nhàng cười cười, anh không để ý chút nào mà khoát tay.

“Cao Phong của dì thật lợi hại!”

Trên mặt Trần Anh Thảo mang theo vẻ vui vẻ.

Lúc này trong lòng của bà ấy có một loại cảm giác tự hào, đứa nhỏ đã trưởng thành rồi, có thể bảo vệ bà ấy được rồi.

Loại cảm giác này làm cho bà ấy cảm thấy hết sức yên tâm mà lại vô cùng vui vẻ, lại càng cảm nhận được một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.

“Dì Thảo! Hoàn cảnh ở đây thật sự không tốt lắm, bằng không thì chúng ta chuyển đến địa phương khác đi.”

“Bất kỳ địa phương nào ở Tây Vực, bất kỳ một thị trấn nhỏ nào, chỉ cần dì muốn đi thì chúng ta đều có thể đến đó.”

Cao Phong quay đầu lại, anh trưng cầu ý kiến của Trần Anh Thảo.

Thật sự anh có chút chướng mắt với những người này.

Cũng không đến mức phải ra tay đối phó với bọn họ, nhưng không làm gì thì Cao Phong lại cảm thấy vô cùng buồn bực.

Nhưng mà Trần Anh Thảo lại chậm rãi mà lắc lắc đầu.

“Một ngày làm vợ chồng thì tình nghĩa trăm năm, cho dù có muốn đi thì dù sao dì cũng muốn… Nói rõ ràng với ông ấy.”

“Nhà Phật coi trọng luật nhân quả, nếu chuyện không được xử lý thích đáng mà dì không nói một lời rời đi thì sẽ để lại ác nghiệp và nghiệp chướng.”

“Hơn nữa… Cao Phong! Không phải cháu muốn tìm sư thầy Thanh Tâm sao? Nếu như chúng ta chuyển đi rồi, đến lúc đó sẽ không có ai báo cho chúng ta biết cả.”

Bình Luận (0)
Comment