Rể Quý Rể Hiền

Chương 4431

Chương 4431

Bây giờ anh phải làm cho tất cả mọi người đều sợ anh .

“Cao Phong à!”

Đúng vào lúc này, Trần Anh Thảo bước tới và chậm rãi kéo cánh tay Cao Phong lại.

“Làm sao vậy dì Thảo?”

Cao Phong khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tạm thời thả súng xuống.

“Dù sao đi nữa cháu cũng không thể giết ông ta.”

“Ít nhất cháu tuyệt đối không thể giết ông ta ở trước mặt sư thầy Thanh Tâm.”

“Nói như thế nào đi nữa thì sư thầy Thanh Tâm cũng là người xuất gia, cháu giết người ở trước mặt ông ta thì chỉ sợ trong lòng ông ta sẽ không có ấn tượng tốt đối với cháu.”

“Đến lúc đó cháu muốn tìm ông ta giải đáp nghi hoặc gì, chắc chắn ông ta sẽ không mở miệng, tình huống lúc nãy cháu cũng thấy được rồi đấy.”

Trần Anh Thảo khẽ thở dài một tiếng, nhẹ giọng giải thích với Cao Phong.

Cao Phong nghe vậy khẽ nhíu mày.

Vừa rồi sư thầy Thanh Tâm giải thích cho mọi người hiểu vấn đề, anh cũng đã thấy.

Ông ta sẽ không muốn trả lời những người ông ta không vừa mắt, ngay cả khi người đàn ông kia quỳ trên mặt đất, ông ta vẫn thờ ơ, không quan tâm dù chỉ một chút.

Chỉ có thể nói tính cách của vị sư thầy Thanh Tâm này đúng là vô cùng kỳ quái, cũng không đơn thuần chỉ là loại đệ tử nhà Phật, tính cách hiền từ thương người.

Nếu thật sự là bởi vì Cao Phong giết Thái Nhĩ mà dẫn đến việc sư thầy Thanh Tâm có ý kiến đối với Cao Phong, vậy thật đúng là không bù đắp được mất.

Dù sao đối với Cao Phong mà nói thì cóp giết cái tên Thái Nhĩ này hay không cũng không có gì quan trọng, giết hay không cũng không khác gì nhau.

Cao Phong im lặng suy nghĩ hai giây rồi sau đó quay đầu nhìn sư thầy Thanh Tâm đang ngồi ở xa xa một cái.

Hiện tại sư thầy Thanh Tâm đã thu dọn tất cả đồ đạc của mình và khoanh chân ngồi trên mặt đất nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nếu mà Cao Phong không đoán sai, hẳn là ông ta đang chờ Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi thu lại khẩu súng lục rồi sau đó nói: “Đưa ông ta đi.”

“Tôi không muốn nhìn thấy ông ta nữa.”

Cao Phong vừa dứt lời, Mạc Nhĩ không ngừng gật đầu, sau đó lập tức cho người đi lên dẫn Thái Nhĩ ra ngoài.

Rõ ràng gã ta đã hiểu ý của Cao Phong.

“Cậu Phong! Cậu tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi cậu Phong!”

Thái Nhĩ cũng hiểu rõ là kế tiếp Mạc Nhĩ muốn làm gì với ông ta, vì thế vội vàng lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Nhưng mà đối với những người như Thái Nhĩ mà nói, giết người cũng giống như giết gà vậy.

Trong tiếng khóc không ngừng của Thái Nhĩ, đám người Mạc Nhĩ vẫn không quan tâm, nhanh chóng kéo ông ta rời đi.

Bất cứ ai cũng có thể nghĩ ra rằng cuộc sống của cái tên Thái Nhĩ này đến đây là đã kết thúc.

Đúng là Cao Phong không giết ông ta ngay tại chỗ, nhưng chắc chắn Mạc Nhĩ sẽ dựa theo ý tứ của Cao Phong và làm việc đó thay anh.

Đám người Mạc Nhĩ đến thật nhanh, thì rời đi cũng rất nhanh, bọn họ biến mất trong tầm mắt mọi người một cách nhanh chóng.

Cao Phong chậm rãi xoay người và đi về phía sư thầy Thanh Tâm.

Mà lúc này trong nháy mắt địa vị của Cao Phong trong lòng mọi người đã tăng vọt, chiếm một vị trí lớn.

Cho nên lần này khi nhìn thấy Cao Phong đi tới, mọi người đều nhường đường theo bản năng, từ đầu đến cuối không một ai dám ngăn cản Cao Phong.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cao Phong đi thẳng đến bên cạnh sư thầy Thanh Tâm.

“Sư thầy Thanh Tâm!”

“Tôi là Cao Phong, xin sư thầy cho một chỉ dẫn cho một con đường sáng.”

Cao Phong chậm rãi cúi người chào hỏi sư thầy Thanh Tâm, thái độ rất chân thành.

Sư thầy Thanh Tâm chậm rãi mở mắt ra, ông ta nhìn Cao Phong hai giây.

Một lát sau, sư thầy Thanh Tâm không nói một câu nào, chậm rãi đứng dậy đi về phía trước.

Mà Cao Phong dừng ở đó một chút rồi sau đó cũng chậm rãi cất bước đuổi theo bước chân sư thầy Thanh Tâm giống như là một học sinh ngoan ngoãn vậy.

“Thí chủ! Mời đi phía trước dẫn đường!”

Sư thầy Thanh Tâm đi tới trước mặt Trần Anh Thảo, nhẹ giọng nói một câu Phật hiệu.

Bình Luận (0)
Comment