Rể Quý Rể Hiền

Chương 4445

Chương 4445

“Dì còn tưởng rằng cô gái lần trước tới với cháu là bạn gái cháu.”

Trần Anh Thảo bảo Cao Phong ngồi xuống, sau đó có chút kinh ngạc nói.

“Cô ấy không phải là bạn gái của cháu, cô ấy chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.” Cao Phong lắc đầu, bưng chén trà lên và uống một ngụm.

“Dì thấy cô bé kia cũng không tệ, có vẻ trong lòng con bé cũng thích cháu đấy.”

“Nhưng mà cháu vì vợ của mình cho nên không thèm nhìn con bé ấy, vậy chắc hẳn vợ của cháu rất ưu tú.”

Trần Anh Thảo hơi thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút cảm khái.

“Đúng vậy, cô ấy tên là Kim Tuyết Mai.”

“Kỳ thật cô ấy cũng không tính là một người ưu tú, nhưng cháu thật sự rất yêu cô ấy.”

“Cô ấy cũng trả giá rất nhiều vì cháu, nếu không có cô ấy thì có lẽ bây giờ cháu sẽ không có cơ hội ngồi nói chuyện với dì thế này rồi.”

Cao Phong hơi lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.

Mỗi khi nhớ tới quá khứ từng trải qua với Kim Tuyết Mai, trong lòng Cao Phong cũng không nhịn được khó chịu.

Người ngoài không thể nào lý giải loại cảm giác này đâu! Chỉ có chính bản thân mình tự mình trải qua mới có thể cảm nhận được loại cảm giác và tâm tình vô cùng đè nén này.

Kế tiếp hai người lại nói rất nhiều lời.

Trên cơ bản đều là Cao Phong đang nói con Trần Anh Thảo thì lắng nghe.

Cao Phong nói rất nhiều.

Có chuyện lúc trước ở thành phố Thành phố Hà Nội, vào ở rể nhà họ Kim.

Còn có chuyện của anh và Kim Tuyết Mai, suốt một chặng đường dài phải các loại khó khăn trắc trở.

Trần Anh Thảo nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng gật gật đầu, lại còn cảm động muốn rơi nước mắt.

Nghe Cao Phong nói xong những chuyện này, bà ấy cũng gần như có một hiểu biết toàn diện đối với người phụ nữ tên là Kim Tuyết Mai kia.

“Một cô gái như vậy thật sự là đáng để cháu dùng cả tính mạng để yêu thương.”

“Haizzz… Chắc chắn cháu có thể tìm được cô ấy, sư thầy Thanh Tâm chưa bao giờ lừa gạt người khác.” Trần Anh Thảo thở dài một tiếng, giọng điệu rất kiên định.

“Đương nhiên, rồi, chắc chắn cháu sẽ tìm được cô ấy.”

“Mặc kệ cuộc đời có bao nhiêu khó khăn vất vả, mặc kệ cảnh còn người mất thì cháu vẫn muốn gặp được cô ấy một lần.”

“Ít nhất cháu muốn biết là cô ấy có sống tốt hay không, không có tôi ở bên cạnh cô ấy thì cô có chút không quen hay không.”

Ánh mắt Cao Phong nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng thì thầm.

Trần Anh Thảo chậm rãi đưa tay vỗ vỗ lưng Cao Phong rồi cũng yên lặng không nói gì nữa.

“Đúng rồi dì Thảo, dì cũng không cần ở bên này nữa.”

“Cháu muốn nói đến toàn bộ Tây Vực đấy, dì không cần ở đây nữa, đến lúc đó cháu sẽ trực tiếp cho người đưa dì đến Việt Nam.”

“Sau đó nếu dì muốn ở Thành phố Hà Nội thì ở Thành phố Hà Nội, muốn ở Thành phố Đà Nẵng thì cứ đến nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng.”

“Cả Việt Nam, dì muốn ở bất cứ nơi nào cũng được, biệt thự, nhà phong cách Châu Âu hay biệt thự bên sông gì đó thì đều có thể tự do lựa chọn.”

Cao Phong nhìn Trần Anh Thảo và nhắc tới chuyện này một lần nữa.

“Cao Phong à! Có phải ở Việt Nam bên kia cháu vô cùng có bản lĩnh đúng không?” Trần Anh Thảo nghe thấy những lời nói đầy vẻ tự tin của Cao Phong thì không nhịn được hỏi một câu.

“Cũng không có gì đặc biệt, chính là trong tay có chút ít tiền, ha ha.”

Cao Phong cười sờ sờ mũi và giải thích một cách mơ hồ.

“Được rồi!”

Trần Anh Thảo gật đầu, không hỏi thêm về đề tài này.

“Dì đi nấu cơm trước.”

Một lát sau Trần Anh Thảo chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Bây giờ đầu óc của bà ấy rất rối loạn, cũng cần phải yên lặng suy nghĩ kỹ một chút. Lần này Cao Phong cũng không đi xuống giúp đỡ, anh cũng phải để lại một không gian riêng tư yên tĩnh cho Trần Anh Thảo suy nghĩ kỹ một chút về con đường sau này, xem mình nên đi thế nào.

Bình Luận (0)
Comment