Rể Quý Rể Hiền

Chương 4475

Chương 4475

“Cho dù đó là thị trấn hẻo lánh nhất cũng có vài ba quân đặc chủng.”

“Mỗi một đội quân đặc chủng đều có hơn trăm người, lớn hơn chút thì có ba đến năm trăm người.”

“Quân đặc chủng nhiều như vậy, nếu tập trung vào một chỗ, số lượng cũng không ít, cho nên…”

Trát La nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó mới nói tiếp: “Cho nên tôi cảm thấy, chúng ta có nên thu phục bọn họ không?”

“Hoặc là đánh tan bọn họ đi, miễn cho về sau để người khác lợi dụng bọn họ, quay lại cắn ngược chúng ta.”

“Tốt nhất là đuổi luôn bọn họ đi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”

Sau khi Trát La nói ra lời này, tên trung niên bên cạnh anh ấy và Long Tuấn Hạo đều nhẹ nhàng gật đầu.

Bây giờ Tây Vực to như vậy đều đã bị tập đoàn Phong Hạo thu phục.

Nhưng ở những thị trấn nhỏ sát với biên giới vẫn còn phức tạp hỗn loạn, chưa bị bọn họ áp chế hoàn toàn.

Mấy hôm nay Cao Phong cũng bận đi gặp sư thầy Thanh Tâm, cho nên không rảnh tay.

Nhưng mấy đội quân đặc chủng đóng quân ở thị trấn nhỏ sát biên giới đúng là một mối tai họa ngầm đe dọa đến an toàn.

Cao Phong suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu hỏi Hoa Hồng: “Cô có ý kiến gì không?”

Dù sao Cao Phong đã từng nói mấy thị trấn sát biên giới Tây Vực này sẽ giao cho Hoa Hồng toàn quyền xử lý.

Bây giờ phải lên kế hoạch nhằm vào bên kia, chắc chắn phải hỏi ý kiến cô ta đã.

“Tôi cảm thấy nếu chúng ta muốn phát triển mối làm ăn ở phía bên kia, thì tạm thời chưa thể động vào mấy người này được.”

“Nếu muốn hoàn thành một vòng sản xuất tự cung tự cấp thì chỉ có mỗi chúng ta thôi là không được, dù chúng ta rất mạnh, nhưng vẫn phải nhờ đến những thứ khác.”

“Cho nên tôi cảm thấy chúng ta chưa nên động vào, ít nhất là tạm thời không động vào được.”

Hoa Hồng vừa nói xong, Cao Phong khẽ gật đầu, mà Trát La va Long Tuấn Hạo bên cạnh cũng bừng tỉnh.

Nếu khối tập đoàn Phong Hạo chỉ đơn thuần muốn thống nhất nơi này, vậy thì rất đơn giản, chỉ vài phút là có thể dẹp yên mười mấy trấn nhỏ xung quanh.

Nhưng nếu khối tập đoàn Phong Hạo muốn phát triển lâu dài, vậy thì không thể làm như vậy được.

Chỉ cần nói đến ba mươi ngàn lính của khối tập đoàn Phong Hạo, nếu như không có sự tồn tại của mười mấy trấn kia, vậy thì phí ăn mặc cũng là một vấn đề.

Quả thật Cao Phong có thể để người ta đến Nam Cương hoặc Việt Nam mua sắm, nhưng ở nơi xa xôi không có chỗ ở này càng thêm tiện lợi.

Cho nên mọi người không thể không cân nhắc vấn đề này được.

“Nói đúng lắm.”

Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nói: “Những kẻ thuộc đội quân đặc chủng kia cũng phải là bọn ngu, biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.”

“Trừ khi bọn họ cảm thấy mình giỏi hơn đám Negan kia nhiều, mới đi khiêu chiến với chúng ta.”

Cao Phong hơi phất tay, anh nhớ tới chuyện xảy ra khi còn ở khu nông thôn kia.

Tên đại ca của đoàn đặc chủng binh tên Mạc Nhĩ kia, chỉ vừa nghe thấy tên Cao Phong là đã sợ đến mức phải lui binh nhượng bộ.

Dù trong lòng đang nghi ngờ thân phận của Cao Phong, nhưng gã ta cũng không dám tùy tiện làm xằng làm bậy.

Điều này đã đủ để chứng minh khối tập đoàn Phong Hạo có sức ảnh hưởng lớn tới cỡ nào.

Cho nên chỉ cần bọn họ không phải đồ ngu, tuyệt đối sẽ không tùy tiện động đến tập đoàn Phong Hạo.

Nếu đã như vậy thì không cần phải đuổi cùng giết tận bọn họ làm gì.

“Tạm thời mặc kệ bên kia đi đã, nếu có người dám làm xằng làm bậy thì đi dẹp cũng không muộn.”

“Sau này mười mấy khu trấn này đề do Hoa Hồng quản lý, dù là tin gì, chúng ta cũng có thể biết ngay.”

“Hoa Hồng, nhất định cô phải để ý tới nơi này, cho dù đó chỉ là một trấn nhỏ cũng phải nằm dưới tầm quan sát của chúng ta, rõ chưa?”

Cao Phong nhìn Hoa Hồng, giọng điệu và biểu cảm đều vô cùng nghiêm túc.

Bởi vì mười mấy trấn nhỏ xung quanh biên giới này đều là phòng tuyến đầu tiên của các cường quốc nước ngoài và khu vực Tây Vực rộng lớn.

Chỉ cần Hoa Hồng nắm được đầu kia trong tay, dù là ai có nhòm ngó đến vùng đồng bằng Tây Vực, khi đi qua trấn nhỏ, thông tin sẽ lập tức được chuyển đến chỗ Hoa Hồng.

Cho nên nơi này được xem là vị trí vô cùng quan trọng.

“Tôi biết rồi, anh Phong cứ yên tâm!”

Lúc này Hoa Hồng khẽ gật đầu, không chút do dự mà đáp lời.

Bình Luận (0)
Comment