Rể Quý Rể Hiền

Chương 663

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Anh Cường, em... em không biết ngài Cao, anh ta Toàn thân của Trương Quyền đau đến mức run rẩy Người khác có thể không biết Dư Văn Cường là ai, nhưng anh ta làm sao có thể không biết?

Trong số những người ở trong khu vực đang khai phá này, ai đã gặp Dư Văn Cường mà không gọi anh ta một tiếng anh Cường? "Vậy thì bây giờ mày đã biết chưa?"

Vừa nói xong, Dư Văn Cường vừa chậm rãi củi người, cầm lấy một thanh thép trong tay, sau đó đi về phía Trương Quyền. "Em...Em đã biết rồi ạ" Hai chân của Trương Quyền không ngừng phát run. “Mày biết là tốt rồi."Dư Văn Cường chậm rãi đi tới chỗ Trương Quyền.

Trong lòng của Trương Quyền vô cùng hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn là không dám trốn tránh, anh ta biết nếu trốn tránh, hậu quả nhất định sẽ càng thêm nghiêm trọng. "Anh Cường, em sai rồi, em sai rồi... Mặt mũi của

Trương Quyền tràn đầy kinh hãi, trên mặt làm gì còn sự kiêu ngạo muốn đánh Cao Phong như lúc nãy nữa? "Nếu mày làm sai thì mày sẽ phải nhận sự trừng phạt" Giọng Dư Văn Cường vừa dứt, thanh thép đã bị đập xuống.

Người ra tay đúng là tàn nhẫn, không hề có chút lưu tình nào.

Chỉ nghe tiếng hét không ngừng của Trương Quyền, còn khuôn mặt của Dư Văn Cường vẫn lạnh tanh, tay của anh ta không ngừng đập xuống

Có người còn nghe thấy tiếng tay của Trương Quyên bị

Mao Quang Phi tuy là anh họ của Trương Quyền, nhưng gãy. lúc này anh ta không dám nói bất cứ lời nào, sắc mặt tại nhợt đứng tại chỗ.

Diễm Tử Đồng chợt thở dài khi nhìn hai chiếc xe rời đi đăng xa và tiếng hét thảm thiết của Trương Quyền hết lần này đến lần khác.

Còn cô bạn của cô ấy lúc này miệng thì há to vì kinh ngạc, không nói được câu nào. "Mĩ Lệ, mình đã nói với cậu từ lâu rồi, anh ấy hoàn toàn khác với những người khác. "Khí chất ở anh ấy đặc biệt hấp dẫn người khác. Đó chắc chắn không phải thứ mà một người bình thường có được. Bây giờ cậu đã thấy chưa?" Diễm Tử Đồng nhẹ nhàng nói. "Mình nhìn thấy rồi..." Khuôn mặt của Mĩ Lệ đỏ bừng và không nói nên lời.

Xuất thân thật sự của Cao Phong đã thực sự khiến cô ấy bị sốc.

Ban đầu, cô nghĩ rằng Cao Phong chỉ là một tên nghèo và cho rằng Diễm Tử Đồng đối xử tốt với anh ta, đối với anh ta là một vinh dự lớn rồi

Bây giờ xem ra, Cao Phong không phải không xứng với Diễm Tử Đồng, mà là Diễm Tử Đồng không xứng với Cao Phong!

Trên xe

Vũ Hoàng Lê xoa xoa lòng bàn tay, nhịn không được hỏi: "Ngài Cao, đứa con trai vô dụng của tôi, nó, nó..

Cao Phong chỉ biết rằng Vũ Hoàng Lê đã mời anh đến chuyện này.

Công ty bất động sản chắc là lấy tên của Vũ Hoàng

Minh và Vũ Hoàng Lê.

Nhưng mà lúc này Cao Phong khẽ nhíu mày, không biết nên trả lời như thế nào.

Anh không thích lừa dối người khác, hơn nữa đối với chuyện này anh cũng không muốn lừa dối Vũ Hoàng Lê

Anh sẽ nói tất cả mọi thứ, còn Vũ Hoàng Lê quyết định như thế nào thì là chuyện của ông ta

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ không chút do dự nói

Vũ Hoàng Minh đã chết.

Cho dù không phải do chính Cao Phong ra tay, thì quân của nhà họ Cao cũng sẽ không bao giờ để ai sống sót

Nhưng, đó là trước đây.

Lê Trọng Việt lẽ ra đã chết, nhưng anh ta lại xuất hiện vào ngày sinh nhật của Kim Tuyết Mai. Ngay cả những người dưới tay Cao Kim Thành đều xuất hiện một cách mờ ám, hơn nữa, quân tiếp viện cấp A đó của nhà họ Cao chịu sự quản lí của chính nhà họ Cao nữa? Vì vậy, Cao Phong vẫn không chắc liệu Vũ Hoàng Minh đã bị giết hay chưa.

Cao Phong cau mày suy tư vài giây, nhưng vẫn là mở miệng nói: "Hiện tại tôi cũng không “Ngài Cao!” Tuy nhiên, trước khi Cao Phong nói xong thì

Vũ Hoàng Lê đột nhiên ngắt lời Cao Phong. "Ngài Cao, ngài đừng nói lung tung, dù cho đứa con trai vô dụng của tôi có xảy ra chuyện gì... xin ngài đừng nói ra, ít nhất nếu không nói thì tôi vẫn còn hy vọng.

Khi Vũ Hoàng Lê nói ra lời này, ông ta thở dài một tiếng, dường như ông ta đã già đi năm tuổi.

Dù sao Vũ Hoàng Minh cũng là máu thịt của ông ta, nói vi không lo cũng là giả. “Nếu như anh ta đã chết, ông sẽ không hận tôi sao?” Cao Phong dừng lại, nhẹ giọng hỏi. "Tôi." Vũ Hoàng Lê nghe xong liền sửng sốt, lác đầu cười khổ nói: "Đáng ghét, hận có ích lợi gì, là lỗi của chính han." “Nếu nói hận thì tôi chỉ hận chính mình đã quá nuông chiều nó, để nó làm ra chuyện như vậy." khi nghe được những lời của Vũ Hoàng Lê, lòng cảnh giác của Cao Phong trong khoảng thời gian này đột nhiên có chút buông lỏng.

Sau khi tỉnh lại, tính cách của anh đã thay đổi rất nhiều, thủ đoạn đấu tranh ngày càng quyết đoán và tàn nhẫn hơn Tuy nhiên, khi anh nghe những lời của Vũ Hoàng Lê vào lúc này, anh không thể không tự hỏi bản thân rằng liệu có phải có những người thật sự cần giết hay không?

Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong hai giây, liền bị Cao Phong trực tiếp bỏ qua.

Có một số chuyện không thể nào tha thứ. Có một số người cũng không thể nào tha thứ. “Tôi cũng hiểu rằng nếu không nhờ ngài Cao thủ hạ lưu tình thì gia đình chúng tôi sẽ bị liên lụy”. “Vì vậy, tôi cũng không hận ngài " Vũ Hoàng Lê lại thở dài.

Với thủ đoạn của Cao Phong lúc đó, nếu anh thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt thì Vũ Hoàng Lê sẽ không có cơ hội thành lập ra công ty bất động sản ở chợ biển phía đông

Có thể ra khỏi thành phố Hà Nội cũng đã là việc rất khó “Một người làm sai, một người gánh chịu." Cao Phong khăn thản nhiên gật đầu.

Vũ Hoàng Lê do dự vài giây, không nhịn được hỏi: "Vậy rốt cuộc là nó, rốt cuộc là " “Tôi chỉ có thể nói rằng tôi không chắc anh ta còn sống hay đã chết." Cao Phong thành thật trả lời. “Nó đang ở đâu?” Vũ Hoàng Lê tròn mặt hỏi.

Cao Phong liếc nhìn Vũ Hoàng Lê, anh vẫn nên nói dối một chút "Lúc đó, tôi đã cho người thả anh ta đi rồi, còn cụ thể ở đâu thì tôi không rõ."

Cao Phong thực sự không muốn Vũ Hoàng Lê phải chịu đựng nỗi đau mất con trai ở tuổi này, vì vậy tốt hơn là cho ông ta một tia hy vọng "Được rồi! Được rồi! Vậy là tôi mãn nguyện rồi." VŨ Hoàng Lê dựa đầu vào lưng ghế thở dài “Ngài Cao, hiện tại ngài đang gặp phải chuyện gì hay sao mà phải làm công việc này?” Một lúc sau Vũ Hoàng Lê mới hỏi lại.

Cao Phong do dự hỏi: "Ông không biết ở thành phố Hà Nội đã xảy ra chuyện gì sao?" "Tôi cũng có biết một chút. Tôi có một người bạn ở thành phố Hà Nội cho nên thông qua đó mới biết một chút chuyện" “Thật ra tin tức đã bị phong tỏa hết rồi, còn những tin tức bên ngoài chỉ là những tin tức vụn vặt chung chung thôi.Vũ Hoàng Lê do dự một chút, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp. Ông ta cũng biết một số chuyện nhưng ông ta vẫn muốn nghe những gì Cao Phong nói.

Cao Phong gật đầu, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ mấy chuyện. “Ngài Cao, chúng ta hãy tìm một chỗ ngồi một lát sau đó nói chuyện. Vũ Hoàng Lê đề nghị.

Cao Phong gật đầu, không từ chối.

Cho dù Vũ Hoàng Lê không biết nhiều lắm, nhưng chắc

re-quy-re-hien-663-0
Bình Luận (0)
Comment