Rể Quý Rể Hiền

Chương 666

Vũ Hoàng Lê bật người xua tay nói: "Anh Cao Phong, tôi tin rằng hiện tại chỉ là tạm thời mà thôi, về sau anh khẳng định có thể làm được."

Cao Phong không có trả lời, có lẽ Vũ Hoàng Lê đã nhìn trúng, nhìn chúng năng lực tiềm tàng của anh.

Chỉ là, hiện tại Cao Phong cũng không biết, bản thân còn có cải tiềm lực gì. Ngoại trừ hai người Kim Tuyết Mai và Lâm Vạn Quân

Nhị, thì toàn bộ thế giới đều đã từ bỏ anh, đến ngay cả người nhà họ Cao cũng đều muốn tiêu diệt anh. "Nếu anh mang người đi gia nhập thương hội Đông Phi, Cao Đông kia khẳng định sẽ vô cùng hoan nghênh" "Mọi người có thể quay về thành phố Hà Nội hay không, cũng chỉ cần anh ta nói một câu là được." Cao Phong nói ra một câu Lúc này đây, Vũ Hoàng Lê không có gì phải do dự cả, trực tiếp trả lời: "Anh Cao Phong, tôi không muốn dữ hổ mưu bi!"

Cao Phong có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Vũ Hoàng Lê một cái, biểu cảm trên khuôn mặt của Vũ Hoàng Lê còn thật sự rất chân thành đối diện với Cao Phong.

Qua một hồi lâu, Cao Phong mới chậm rãi gật đầu.

Bảo hổ tự lột da của chính mình, quả thật rất dễ tự chốn vùi chính mình. hơn.

Huống chi, Nhà họ Cao so với mãnh hổ, còn tàn nhẫn

Hổ mẹ còn có thể ăn thịt cả hổ con.

Nhưng mà đối mặt với một người có chung huyết mạch với nhà họ Cao là Cao Phong anh, bọn họ cũng không có chút do dự nào, nói giết liền giết. “Tôi có thể hiểu được." Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói ra lời hứa hẹn: "Nếu sau này có một ngày tôi có thể quay về thành phố Hà Nội, thành phố Hà Nội tất có một phần của nhà họ Vũ. "Tạ ơn Anh Cao Phong!" Vũ Hoàng Lê vội vàng chấp tay đáp.

Lời hứa của Cao Phong, nặng như ngàn cân, tuyệt không nuốt lời.

Kỳ thật có một số việc, Vũ Hoàng Lê cũng không nói gì, liên minh Để Phong của Cao Phong, anh ta cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi.

Bất luận là tập đoàn Long Thị, hay là ba gia tộc lớn của thành phố Hà Nội đi chăng nữa, tất cả các thế lực lớn nhỏ gia nhập liên minh Đế Phong, Cao Phong đều không có bắt buộc bọn họ phải làm cái gì cả.

Nói cách khác, tập đoàn Long Thị cho dù có gia nhập liên minh Đế Phong hay không, thì vẫn là tập đoàn Long Thị, không bị ảnh hưởng gì cả, mà ngược lại là vòng luẩn tròn nhân mạch trở nên rộng lớn hơn.

Nhưng mà, thương hội Đông Phi của Cao Đông, nếu muốn gia nhập vào và trở thành hội viên của thương hội, nhất định phải đưa cho Cao Đông một phần cổ phần của công ty.

Kể từ đó, Cao Đông liền nằm giữ nguồn nhân mạch chủ chốt của công ty đó, mà những người đứng đầu cũ của công ty đó, cũng không còn là người cầm quyền lớn nhất của công ty đó nữa.

Đồng nghĩa với đó là, Cao Đông hoàn toàn trở thành người đứng đầu.

Điểm khác nhau lớn nhất giữa liên minh Phong và thương hội Đông Phi đó là, gia nhập liên minh Đế Phong, công ty của mình vẫn là công ty của mình.

Mà gia nhập thương hội Đông Phi, chính là từ một chủ tịch đứng đầu, lại trở thành đối tượng phải đi làm công cho người ta.

Cao Đông chỉ học được hình thức làm việc của Cao

Phong, mà lại không hề học được tấm lòng của Cao Phong. Cải cách ăn ta ăn trọn cũng thật xấu xí, mặt ngoài nhìn như đã nằm được toàn bộ thế lực trong tay. Trên thực tế thì giống như một người không khéo như

Vũ Hoàng Lê vậy, tình nguyện rời khỏi thành phố Hà Nội, cũng không chịu gia nhập thương hội Đông Phi.

Dù sao, công ty cho chính mình lập ra, vốn cũng không muốn lại phải tự mình đi làm thuê cho người thà tự mình làm đầu chim cũng không muốn chạy theo làm cái đuổi cho phượng hoàng

Cao Đông làm như vậy, vô hình đã đuổi đi rất nhiều tập đoàn và công ty trong thành phố Hà Nội.

Những thành viên trong liên minh Đế Phong tình nguyện rời khỏi thành phố Hà Nội, chỉ sợ chỉ có một số là vì trung thành với Cao Phong, còn đa số là bởi vì cái này nguyên nhân. "Anh Cao Phong, chúng ta đi thôi!" Vũ Hoàng Lê khách khí nói với Cao Phong. "Tôi phải gọi điện thoại cho người ở nhà đã, anh... cho tôi mượn điện thoại của anh dùng một chút." Cao Phong dừng một chút nói.

Vũ Hoàng Lê cũng không có hỏi nhiều, vội vàng lấy điện thoại di động ra, đưa cho Cao

Cao Phong đi vào phòng vệ sinh, nhập số điện thoại của Kim Tuyết Mai sào, sau đó nhanh chóng gọi đi.

Hai người bọn họ chỉ có duy nhất một chiếc di động, từ sau khi Cao Phong khôi phục lại trí nhớ, Kim Tuyết Mai mới đưa ra cho Cao Phong dùng. Nhưng Cao Phong cũng không dùng làm gì, cho nên không mang theo, chỉ ghi nhớ kỹ số điện thoại di động của

Kim Tuyết Mai mà thôi.

Lần đầu tiên gọi tới, Kim Tuyết Mai rất nhanh liền tất đi. Cao Phong lại gọi lại lần nữa, Kim Tuyết Mai lại tất tiếp. Nhưng mà Cao Phong cũng không suy nghĩ gì nhiều, dù sao tình cảnh hiện tại của hai người cũng không tốt, những số điện thoại lạ thì Kim Tuyết Mai đều rất ít khi nghe. khi Cao Phong gọi tới cuộc điện thoại thứ ba, Kim Tuyết Mai mới nhận, nhưng cũng không có vội vàng nói chuyện.

Thấy bên kia là một mảng im lặng, Cao Phong cười nói: "Tuyết vũ, là anh" "Cao Phong? Sao lại là anh, anh làm em sợ muốn chết đấy!" Kim Tuyết Mai lập tức nghe ra giọng nói của Cao

Phong. "Ừm, anh dùng điện thoại của bạn để gọi cho em, hôm nay có thể anh sẽ trở về hơi muộn một chút" Cao Phong nói chi tiết. "Vâng, em cũng đang không biết làm sao để liên lạc với anh đây, em cũng có chút việc phải ra ngoài làm, có thể cũng sẽ trở về hơi muộn một chút." Kim Tuyết Mai lắc đầu trả lời.

Đang lo lắng không biết phải liên lạc với Cao Phong như thế nào, Cao Phong đã chủ động gọi điện thoại qua đây, hai người thật đúng là rất ăn ý với nhau.

Nhưng mà đối với chuyện Cao Phong nói sẽ về nhà muộn một chút, Kim Tuyết Mai cũng không hỏi một tiếng, cũng sẽ không đi hoài nghi Cao Phong như vậy là muốn làm gi.

Hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm giữa hai người bọn họ, cũng đã trở nên rất kiên cổ vững chắc, cũng tuyệt đối không phải có thể vì một chút việc nhỏ có thể phá hư được. "Em ở bên ngoài làm gì?" Kim Tuyết Mai không hỏi Cao

Phong, Cao Phong lại chủ động hỏi.

Kim Tuyết Mai do dự một chút, sau đó vẫn là nói rõ cho Cao Phong biết: "Em..... em tới chỗ của anh chị họ xem một chút. " "Anh chị họ..... " Cao Phong nhớ tới Kim Tuyết Mai đã từng kể về mọi người họ hàng xa tên là Kiều Thu Vân. Cao Phong đi đến bên cửa sổ nhà vệ sinh đích, hạ giọng trả lời: "Em làm sao lại liên lạc với bọn họ, hiện tại chúng ta tốt nhất vẫn là không nên liên hệ với những người quen trước kia vội." "Không sao đâu, hai nhà chúng ta đã không liên hệ với nhau từ nhiều năm trước rồi, anh chị họ của em cũng không có số điện thoại của mẹ em." "Em nói là do công việc của anh có sự thay đổi, cho nên mới tới đây một thời gian, thuận tiện đến thăm người thân, anh chị họ của em còn nói, còn muốn cho anh một phong bao thật dày nữa. Kim Tuyết Mai vui vẻ nói. "Được! Em quyết định là được rồi, anh phải mau chóng trở về rồi." Cao Phong suy nghĩ một chút trả lời.

Truy rằng Kim Tuyết Mai là một người rất thiện lương, nhưng không phải là kẻ ngốc, nên làm những chuyện gì, trong long cô khẳng định cũng có tính toán.

Tiếp sau đó, hai người đều tự cắt điện thoại.

Cao Phong tiếp tục đứng lại ở cửa sổ vài giây, sau đó xóa bỏ toàn bộ lịch sử cuộc gọi giữa anh và Kim Tuyết Mai, rồi lúc này mới đi ra ngoài. Vũ Hoàng Lê thấy Cao Phong đi ra, vội vàng đi tới sau đó đưa theo Cao Phong, cùng nhau đi ra bên ngoài. "Anh Cao Phong, thành phố Hải Phòng này kỳ thật cũng không giống một nơi hẻo lánh như anh đang nhìn thấy, khu này là một nơi được khai phá ra, chỉ có thể xem như một góc nhỏ của thành phố Hải Phòng mà thôi." “Thật ra nếu đi vào sâu bên trong một chút, tới gần vùng đất trung tâm, thì vẫn là một nơi rất phồn hoa, ở thành phố

Hà Nội có gì thì ở đây cũng đều có " "Nhưng tôi thấy anh hôm nay có vẻ muốn nhanh chóng trở về, vậy chúng ta đành tìm tạm một nơi nào gần đây để ngồi đi

Vũ Hoàng Lê vừa sóng vai đi bên cạnh Cao Phong, một bên cùng Cao Phong nói chuyện.

Cao Phong thì thế nào cũng được, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hết thảy toàn bộ đều nghe theo sắp xếp của Vũ Hoàng

Lê.

Trước khi không thể hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Vũ Hoàng Lê, Cao Phong vẫn sẽ không tín nhiệm anh ta một trăm phần trăm.

Đến ngay cả nói chuyện cũng sẽ không nói quá nhiều, quá sâu, câu nói lời nhiều dễ hỏng việc, đây chính là kinh nghiệm mà những người đi trước đã đúc kết ra.

Cũng không phải là do Cao Phong đa nghi, mà là do sau khi anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Cao Phong đã biết rõ được đạo lý tấm lòng đề phòng người khác không thể không có.

Đi vào trong xe, Vũ Hoàng Lê quay người mở hòm giữ đồ, lấy từ trong đó ra một cái hộp nhỏ. "Anh Cao Phong, hiện tại anh " Vũ Hoàng Lê do dự một chút, vẫn là không hỏi Cao Phong, tình cảnh hiện tại của anh. "Chiếc điện thoại này, là một người khách hàng tặng cho tôi, anh cầm dùng trước đi, cũng tiện liên lạc với nhau hơn." Vũ Hoàng Lê đem cái kia di động kia đưa qua cho anh.
Bình Luận (0)
Comment