Rể Quý Rể Hiền

Chương 769

Thực ra đã có rất nhiều công ty nhỏ bị Bất động sản Thịnh Thăng mua lại đều đã chuyển qua thành công ty con của tập đoàn Vũ Nặc.

Chẳng qua là tất cả những việc này đều được tiến hành trong âm thầm.

Nếu tập hợp những công ty nhỏ từ các ngành nghề này lại với nhau thì đó cũng sẽ là một thế lực không nhỏ.

Nhưng đối với lời của Cao Phong hứa với Kim Tuyết Mai thì những thứ này còn lâu mới đủ.

Tập đoàn Vũ Nặc muốn nổi danh ở Thị trấn Biển Đông đồng thời ảnh hưởng đến Hà Nội.

Chỉ với thế lực hiện tại thì vẫn còn rất xa vời.

Cho nên điều cần làm vẫn là giải quyết vấn đề nguồn vốn, chỉ có đủ nguồn vốn thì mới có thế phát triển nhanh chóng.

Nếu không, ngay cả khi ta biết chắc là dự án đầu tư nào đó sẽ có lợi nhuận lớn, nhưng lại không có nguồn vốn để đầu tư, thì cũng không thể nào tiến hành được.

Vì có tình báo của Khúc Đại Minh cộng với thế lực vùng xám của Dư Văn Cường nên có rất nhiều việc không khó thực hiện.

Cũng vì thế mà Tập đoàn Vũ Nặc đang điên cuồng mở rộng.

Rất nhiều nơi đều đang bị Tập đoàn Vũ Nặc từng bước xâm chiếm.

Hôm nay, Vũ Hoàng Lê hẹn gặp Cao Phong.

"Tối hôm nay sẽ có một buổi tiệc trên thuyền đó cậu Vũ"

Thực ra là một buổi giám định và triển lãm đồ cổ, nhưng địa điểm tổ chức là trên du thuyền."

Vũ Hoàng Lê không một chút xíu vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính.

"Nơi này có đế mang đến gì cho chúng ta?"

Cao Phong hỏi.

Giờ đây bất kì một việc mà anh làm đều mang tính mục đích cực cao.

Có lợi thì anh mới làm, không có lợi thì dẹp qua một bên, vô cùng thực tế.

"Chúng ta có thể có thêm một số mối quan hệ, chính thức đi vào giới thượng lưu ở thị trấn Biển Đông"

"Bởi vì những người tham gia đêm nay đều là người có máu mặt ở Thị trấn Biển Đông."

"Nếu như may mắn được Hiệp hội đồ cổ Biển Đông dắt vào, thì đây chắc chắn sẽ mang lại một nguồn lực lớn cho việc phát triển sau này của chúng ta."

Vũ Hoàng Lê phân tích cho Cao Phong xem mọi trường hợp có thể xảy ra.

"Được! Chúng ta đi xem thử."

Sau một hồi cân nhắc, Cao Phong gật đầu đồng ý.2070841_2_25,60

Bước vào giới thượng lưu của Thị trấn Biển Đông là việc vô cùng cần thiết.

Anh hứa với Kim Tuyết Mai rãng anh sẽ trở vẽ Hà Nội sau hai mươi ngày.

Bây giờ đã qua một tuần rồi, Tập đoàn Vũ Nặc vẫn chưa chính thức nổi danh ở Thị trấn Biển Đông.

Thời gian gấp rút vô cùng.

Nhưng Cao Phong cũng biết rằng mọi việc đều phải có quá trình, không thể nào làm nhanh được.

Cho nên anh vẫn phải tiến hành dần theo trình tự.

Sau khi rời khỏi Bất động sản Thịnh Thăng, Cao Phong nhận được cuộc gọi của Nam Phương Minh Nguyệt.



"Alo, Cao Vũ đúng không?"

Vừa nhấc máy, giọng nói đầy sức sống của Nam Phương Minh Nguyệt vang lên.

Cao Phong khựng lại một chút rồi nói: "Tôi nhớ lần trước cô nói rằng, nếu cô liên lạc với tôi một lần nữa thì cô sẽ là heo mà?"

"Anh!"

Nam Phương Minh Nguyệt cứng họng, giận đỏ cả mặt, hận không thể chửi trực tiếp vào mặt Cao Phong.

Cô hít thở sâu vài lần rồi bình tĩnh lại.

"Cao Vũ, tôi nói cho anh biết, Đống Thái Minh mà dám nói những lời này với tôi, tôi sẽ lập tức phóng xe qua nhà cậu ta!"

"Sau đó tung một cú đá xoay ba trăm sáu mươi độ, đá cho Đổng Thái Minh bẹp dí!"

Nam Phương Minh Nguyệt nghiến rằng nghiến lợi nói.

Cao Phong chạm nhẹ vào đầu mũi, nói: "Đồng Thái Minh chọc phá ai rôi sao? Chọc phá heo à?"

"Trời ơi! Tên khốn này!"

Nam Phương Minh Nguyệt cuối cùng cũng nhịn không nổi mà bùng nổ.

"Tôi nói cho anh biết, tôi mà là heo thì cũng là một heo con giàu có, là quý tộc của các loài heo, là heo mini Hà Lan nhập khẩu!"

Cao Phong chạm nhẹ vào đầu mũi, nhẹ nhàng nói: "Heo có tiên thì cũng là heo thôi."

"Anh! Còn anh thì sao? Anh chỉ có thể làm một con heo nghèo!"Cao Phong vừa lái xe vừa bật loa ngoài, đế điện thoại sang một bên.

"Anh không cân dùng cách này để chọc tức tôi, tôi liên hệ anh thì sao nào?"

"Đây là tôi đang nể mặt anh đó! Tôi hỏi anh tối nay có thời gian hay không?"

Nam Phương Minh Nguyệt hỏi.

"Không có."

Cao Phong quay đầu xe, lái xe về hướng phòng tập thể hình Thân Phong.

"Tôi trả cho anh sáu mươi tỷ! Một trăm tỷ cũng được, hãy làm vệ sĩ của tôi"

Nam Phương Minh Nguyệt lại lần nữa ra tuyệt chiêu.

Thế nhưng lần này không có hiệu quả rồi.

"Tối nay tôi có việc, không đi được đâu."

Cao Phong nói xong rồi cầm điện thoại lên chuẩn bị cúp máy.

"Anh nói sao? Anh có biết là có bao nhiêu cậu ấm muốn mời tôi không hả?"

"Anh được tôi mời, anh phải cảm thấy vinh hạnh về điều đó!"

Nam Phương Minh Nguyệt nói với giọng điệu kiêu ngạo.

"Vậy thì cô đi với đám cậu ấm đó đi, tôi không có thời gian đùa với cô."

Cao Phong nói xong rồi cúp máy không một chút xíu nể nang.

Nam Phương Minh Nguyệt nói không sai, với thân phận của cô ấy thì số lượng người theo đuổi không thể nào đếm xuể.

Cho nên Cao Phong nghĩ không ra, tại sao Nam Phương Minh Nguyệt cứ níu lấy anh không buông chứ? Không lẽ là vì cái tên Cao Vũ của anh hiện tại, có họ giống với thần tượng Cao Phong của cô ta? Cao Phong lắc đầu, lái xe về hướng phòng tập thể hình Thân Phong.



Lúc nãy Khúc Đại Minh nhắn tin bảo có một chút việc muốn tìm anh bàn bạc.

Trong nhà của Nam Phương Minh Nguyệt hiện giờ.

"Xoảng!"

Chiếc điện thoại trị giá hơn hai mươi triệu bị ném bể nát.

Chiếc điện thoại đời mới nhất của Nam Phương Minh Nguyệt rốt cuộc cũng không thể thoát được số phận bị ném vỡ.

"Cao Vũ! Tôi mà còn nói chuyện với anh thêm một câu nào nữa, tôi sẽ là con heo!"

"Sẽ là con heo!"

Tất cả mọi ngóc ngách trong biệt thự đều có thể nghe thấy tiếng la cao vút của Nam Phương Minh Nguyệt.

Người làm trong nhà đều run sợ, họ đều lo sẽ đắc tội cô chủ kênh kiệu ngang bướng này.

"Chẳng qua là anh quen biết Dư Văn Cường thôi, anh tưởng như thế là anh muốn làm gì thì làm à?"

"Nếu như anh lấy bản thân anh làm điều kiện trao đổi, tôi nói cho anh biết, anh quá ngây thơ rôi đó!"

Nam Phương Minh Nguyệt ngôi trong phòng, tức giận nhưng lại không có chỗ để xả giận.

Cô vừa mới có một chút xíu thay đổi về đánh giá đối với Cao Phong, giờ đây lại lần nữa trở nên cực kỳ xấu.

Trong phòng làm việc của phòng tập thể hình Thần Phong.

"Anh Vũ, có người theo dõi anh."

Vừa gặp mặt, câu nói đầu tiên của Khúc Đại Minh đã khiến tim của Cao Phong thót lên một nhịp.

Bây giờ mạng lưới tình báo của Khúc Đại Minh đã phân bố tại rất nhiều nơi, việc thu thập tin tức cũng trở nên nhanh chóng chính xác.

Bởi vậy anh ta đã nói như thế thì nhất định đã có việc gì đó xảy ra.

Vả lại nếu như thông tin không chính xác thì Khúc Đại Minh tuyệt đối sẽ không báo cho anh biết.

Đầu Cao Phong bắt đầu suy nghĩ nhanh chóng, ai sẽ theo dõi anh? Người của Cao Anh Hạo? Không, không đúng.

Nếu như là người của Cao Anh Hạo, họ sẽ không bao giờ lãng phí thời gian để theo dõi anh.

Họ nhất định sẽ âm thầm tìm cơ hội giết anh ngay tại chỗ.

Vậy thì rốt cuộc là ai? "Là ai? Có thể điều tra ra được không?"

Cao Phong nhíu mày đồng thời cảm thấy có một chút trách móc bản thân.

Dạo gần đây anh quá buông lỏng, anh cứ tưởng có mặt nạ thì sẽ muốn làm gì thì làm.

Vì vậy trong bất giác, anh đã thả lỏng sự cảnh giác của mình.

Giờ đây có người theo dõi anh, vậy mà anh không hê phát hiện ra.

Đây thật là một sai lầm chí mạng.

"Em đang cho người đi điều tra, nhưng vì không có phương hướng nên cũng không dám tiếp cận quá gần."

"Anh cũng biết đấy anh Vũ, mạng lưới tình báo của chúng ta vô hình trung đã có cả ngàn cả vạn dây mối liên hệ, chỉ cần kéo một phát là sẽ động đến tất cả."

"Nếu như làm lộ một chút thì rất có khả năng sẽ lộ tất cả"

Khúc Đại Minh vừa gật đầu vừa nói.
Bình Luận (0)
Comment