Rể Quý Rể Hiền

Chương 837

Giọng điệu kia nghe cực kỳ hãnh diện, dường như gọi điện cho Cao Phong là một món quà.

Dù sao bây giờ cô ta cũng đã có ảnh của Cao Phong rồi, cô ta cảm thấy Cao Phong này không thể nào so sánh được với Cao Phong ở thành phố Hà Nội, bất kể là ngoại hình hay năng lực.

Nếu không có so sánh, sẽ cũng không có tổn thương gì.

Trong lòng của Nam Phương Minh Nguyệt lúc này, Cao Phong lại bị cô ta coi thường một lần nữa, cho là thấp kém.

"Tập đoàn Lân Vũ đương nhiên là thuộc về tôi rồi"

Cao Phong trả lời một cách thẳng thắn, không hề giấu giếm.

Nam Phương Minh Nguyệt nghe xong thi im lặng một lúc.

Suy cho cùng, suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, khi Cao Phong nói ra sự thật, Nam Phương Minh Nguyệt vẫn còn bị sốc.

Cô ta thực sự không có cách nào để liên hệ Cao Phong lúc này với Cao Phong mà cô ta từng gặp trước đây.

Thời điểm đó, Cao Phong là một con người thấp kém lái xe Sonata, vì vài nghìn tỷ đồng mà có thế liều mạng để đua xe.

Mà bây giờ, tập đoàn Lân Vũ ở thành phố Hòa Bình, cho dù không thể bước vào vòng tròn của những thế lực hàng đầu, nhưng tuyệt đối không phải cái gì bình thường cũng có thể mang ra so sánh cùng được.

Nói không khoa trương chút nào, nếu như tập đoàn Lân Vũ thực sự thuộc về Cao Phong thì giá trị hiện tại của Cao Phong chắc chắn phải hơn một nghìn tám trăm nghìn tỷ đồng.

"Nếu như anh có năng lực tốt như vậy, chắc chắn sẽ bị ông nội của tôi chú ý đến."

Nam Phương Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nói.

Cao Phong nghe vậy thì khẽ nhíu mày, anh không biết câu nói này của Nam Phương Minh Nguyệt có ý gì? Bị ông nội cô ta chú ý tới, rốt cuộc là có ý gì.

Dòng tộc nhà họ Nam Phương ở trung tâm khu Nam Thành là một trong những dòng tộc có quyền lực hàng đầu.

Và sự vươn lên mạnh mẽ của tập đoàn Lân Vũ nhất định sẽ ảnh hưởng đến vị thế của dòng tộc nhà họ Nam Phương.

Trong hoàn cảnh này, không biết ông cụ nhà họ Nam Phương sẽ có thái độ như thế nào? Cao Phong thâm nghĩ trong lòng, cũng không vội vàng trả lời.

"Này, tại sao anh không nói chuyện? Không phải anh nên cảm thấy vinh hạnh sao?"

"Không biết rãng khu Nam Thành này có bao nhiêu nhân tài trẻ tuổi, xuất chúng như vậy mà họ rất khó lọt vào mắt của ông nội tôi.

Anh thì lại có thể bị ông nội tôi chú ý tới.

Đây chính là phúc đức mà anh đã tu luyện tám đời đấy"

"Ông ta còn có thế chú ý đến tôi, Cao Phong thì chứng tỏ rằng mắt ông ta vân chưa mù."

Cao Phong dừng lại một chút, giọng bình thản nói.2089091_2_25,60

Nhưng trong sự bình thản này lại ẩn chứa một sự cương quyết, bướng bỉnh không gì có thể sánh được.

"Cao Phong! Có phải anh chán sống rồi đúng không! Anh có biết ông nội tôi là ai không?"

"Anh dám nói ông nội của tôi mù sao, anh thật sự chán sống rồi!"

Nam Phương Minh Nguyệt tức giận như sắp nổ tung, cô ta hét vào điện thoại.

Ở bên này Cao Phong sờ sờ chóp mũi của mình, không thèm để ÿ đến lời nói của cô ta chút nào.

Cao Phong của ba ngày trước đối mặt với dòng tộc nhà họ Nam Phương, có lẽ là yếu thế hơn bọn họ.

Nhưng bây giờ, một mình anh nảm trong tay hầu hết các thế lực năm trong vòng tròn của thành phố Hòa Bình.



Cho dù là phải đối mặt với dòng tộc nhà họ Nam Phương, anh việc gì phải sợ? Đừng nói là một dòng tộc nhà họ Nam Phương, cho dù có thêm một vài thế lực thù địch khác, Cao Phong cũng không ngại đối đầu.

Quan trọng hơn chính là nếu muốn dòng tộc nhà họ Nam Phương hợp tác, Cao Phong sẽ không hạ thấp bản thân mình.

Hợp tác, thì phải bình đẳng.

Nếu ngay từ đầu Cao Phong đã nhún nhường một phần, thì chẳng phải là dòng tộc nhà họ Nam Phương sẽ gây khó dễ khắp nơi sao? "Tôi ăn ngay nói thật mà thôi! Nếu cô không phục, thử để người nhà Nam Phương động vào tôi xem?"

Cao Phong cười nhạt, giọng điệu vô cùng sắc bén nói với Nam Phương Minh Nguyệt.

"Anh!"

Nam Phương Minh Nguyệt sững sờ trong giây lát, không thể nói thêm gì.

Cô ta cũng rất muốn phản bác lại những lời nói của Cao Phong nhưng lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp.

Cao Phong của ngày hôm nay đã không còn là Cao Phong của những ngày trước.

Anh thật sự có đủ tư cách để nói những lời như vậy.

"Thôi, bỏ đi! Tôi không cãi nhau với anh.

Chín giờ tối nay ở quán bar Ngọa Long, ông nội của tôi chờ anh ở đó.""Lúc đi thì báo tên của tôi là được."

Nam Phương Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nói.

Nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Cao Phong cũng để điện thoại di động xuống, khẽ nắm chặt bàn tay lại.

Hôm nay, cho dù không thể ngang hàng cùng với dòng tộc nhà họ Nam Phương thì cũng không kém bọn họ là bao.

Hợp tác, đương nhiên là muốn xây dựng mối quan hệ khi tình hình của cả hai bên đều tương đương nhau.

Bằng không, bên yếu hơn sẽ bị động khắp nơi và dễ bị đối phương dắt mũi.

Cho nên, kế từ lúc này, Cao Phong không thế yếu thế trước dòng tộc nhà họ Nam Phương được.

Cho dù dòng tộc nhà họ Nam Phương biết rằng tập đoàn Lân Vũ là của Cao Phong thì bọn họ cũng không thể biết rõ ràng rằng bây giờ rốt cuộc tập đoàn Lân Vũ mạnh đến như thế nào.

Bọn họ càng không biết được Cao Phong là thật hay giả cho nên càng dễ bị Cao Phong đối khách thành chủ.

Tám giờ năm mươi tối, quán bar Ngọa Long.

Cao Phong lái xe Santana đến đây đúng giờ hẹn.

Ở khu Nam Thành, thật ra quán bar Ngọa Long cũng không nổi tiếng lắm.

Bởi vì nhóm người tiêu tiên ở đây không phải là quần chúng phổ thông mà là những người có tiền.

Người có thể tới nơi này đều là người có thân phận.

Nghe nói ông chủ của quán bar này có bối cảnh rất sâu, có mối quan hệ ở khắp mọi nơi.

Cao Phong biết được điều này từ trong miệng Khúc Đại Minh, có rất nhiều thế lực đến đàm phán tại quán bar Ngọa Long này.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở chỗ này không có ai dám gây chuyện.

Cho dù hai người đứng đầu hai bên dương cung bạt kiếm đến đâu thì khi đàm phán ở đây cũng phải đè nén lửa giận xuống mà nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với nhau.

Muốn đánh nhau thì có thể ra ngoài đánh nhau chứ không ai dám đánh nhau trong quán bar Ngọa Long.



Đây là quy tắc của quán bar Ngọa Long, ai dám phá vỡ quy tắc này thì sẽ có kết quả không được tốt.

Lúc đầu có người còn định khiêu khích quy tắc ở đây.

Người đó thuộc một thế lực mới phát triển trong thế giới ngâm, nghe nói trong tay có hơn ba trăm tên đàn em.

Kết quả là chỉ trong một đêm, cái thế lực kia đã biến mất ở thành phố Hòa Bình.

Qua một thời gian sau mới có người tìm được thi thể của tên đại ca kia ở bên bờ biển.

Từ đó trở về sau, không ai dám gây chuyện ở quán bar Ngọa Long.

Trong đêm đen, có vô số ánh đèn nhấp nháy, giống như tạo thành hình con rồng trông cực kì động lòng người.

Cao Phong đậu xong chiếc xe rồi lập tức đi về phía quán bar Ngọa Long.

Bảo vệ ở đây chất lượng cực kì tốt, không phải vì anh lái con xe Santana phổ thông mà xem thường anh, ngược lại còn lịch sự hỏi thăm sức khỏe, chào hỏi anh sau đó giúp anh mở cửa kính.

"Cảm ơn."

Cao Phong nói một tiếng cảm ơn rồi bước vào trong quán bar.

Tối hôm nay anh không mang theo một người nào cả, một người một ngựa tới đây.

Rốt cuộc dòng tộc nhà họ Nam Phương có thái độ như thế nào tạm thời Cao Phong vẫn chưa biết.

"Xin chào quý khách, hoan nghênh quý khách đến với quán bar Ngọa Long, quý khách có hẹn trước không ạ?"

Thấy Cao Phong đi vào, rất nhanh đã có một người đẹp đi lên đón khách.

"Tôi đến tìm Nam Phương Minh Nguyệt."

Cao Phong gật đầu một cái.

"Bạn của cô Nam Phương?"

Người đẹp đón khách sững sờ một chút, quay đầu nhìn về phía quây bar.

Một nhân viên thu ngân ở quầy bar cũng nghe thấy lời này của Cao Phong, lúc này lập tức chạy tới.

"Xin chào quý khách, quý khách là bạn của cô Nam Phương sao?"

Người thu ngân bước tới và hỏi, người đẹp đón khách vừa rồi lùi sang một bên.

Cao Phong gật đầu một cái, xem ra Nam Phương Minh Nguyệt đã thông báo cho các cô ấy biết trước rồi.

"Xin hỏi quý khách tên là gì ạ?"

Nhân viên thu ngân hỏi một lần nữa.

"Cao Phong."

Cao Phong nhẹ nhàng mở miệng.

Nghe được cái tên này, nhân viên thu ngân hơi sửng sốt sau đó quan sát Cao Phong từ trên xuống dưới một lần.

Cô ấy không xa lạ gì với cái tên Cao Phong, đây chính là do người quản lý sảnh lớn cố ý thông báo trước với cô.

"Vị quý khách này, quý khách không thể đi vào."

Nhân viên thu ngân thu hồi ánh mắt sau đó nhẹ giọng trả lời.
Bình Luận (0)
Comment