Rể Quý Rể Hiền

Chương 934

Chương 934

“Kit kit!”

Hơn mười chiếc xe lần lượt thắng gấp tại chỗ gần Trường Tùng khiến mấy người xung quanh sợ hãi, tại khu này, người dám kiêu ngạo, phô trương như vậy chẳng có mấy ai, mà bất kỳ ai đều là kẻ không dễ dây vào.

“Ram ram ram!”

Cửa xe mở ra, mấy kẻ lưu manh mặt mũi bặm trợn lần lượt xuống xe rồi đóng mạnh cửa xe lại tựa như những kẻ này đang thật tức giận vậy.

Cũng phải thôi, có người dám gọi đại ca của bọn họ là cháu trai mà, như vậy há chẳng phải bọn họ còn không bằng cháu trai của kẻ kia sao?

Nghĩ thôi cũng thấy cay, nên ai nấy đều đang nộ khí dùng dùng.

“Mẹ nó! Hôm nay nhất định phải dạy dỗ thắng chó này, là thằng nào dám sửa bậy, đứng ra đây, quỳ xuống cho tao.

“Bọn mày đầu những nước hay nghĩ anh Hải của bọn tao hiền hả? Hôm nay tao sẽ xử đẹp từng thắng một, thắng nào dám nói tao mẹ nó cắt lưỡi tháng đó.

Lúc này, ba bốn mươi tên lưu manh, mặt mày bặm trợn đã xuống xe, kẻ nào kẻ đấy không cầm theo dao thì cũng cầm gậy gộc, đăng đăng sát khí liếc nhìn xung quanh.

Những người này mới thật sự là những kẻ liếm máu trên lưỡi dao mà sống, những người này hoàn toàn không giống với đám tiểu tốt như Trương Tùng. Bọn Trường Tùng cùng làm chỉ được coi lưu manh côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi mà ba bốn mươi tên này chính là những kẻ đâm thuế chém mướn, không ngán việc ác nào.

Ba bốn mươi tên ác bá lại thêm đám người Trương Tùng gọi đến nữa, đám người muốn tính xổ với Cao Phong đã lên tới con số 100 rồi.

Khí thế côn đồ của đám này đứng cạnh nhau nữa càng khiến đám người bình thường sợ hãi không thôi.

Chiếc xe việt dã màu đen đi đầu cũng mở ra, Trương Đại Hải cùng một tên đầu trọc cùng nhau xuống xe, sắc mặt cũng chẳng hề dễ coi.

Đại ca Hải quả nhiên khí thế không giống người thường mà.

“Anh Hải! Anh Hải Vừa nhìn thấy Trương Đại Hải xuống xe, Trương Tùng đã vội vội vàng vàng chạy tới đón tiếp.

Không chỉ riêng Trương Tùng, đám người Văn Lực cũng vội vàng đi tới chào hỏi, cứ anh Hải, anh Hải, cả đám ríu rít hết cả lên.

“Mẹ nó! Là thằng nhãi nào dám sủa bậy, nó đâu!”

Trương Đại Hải ngậm trong miệng điếu xì gà, lớn tiếng hô lên rồi quay sang hỏi Trương Tùng.

“Anh Hải, chính là thằng nhãi ngồi trên hòm kia ạ!”

Trương Tùng đắc chí cười, giơ tay chỉ thẳng mặt Cao Phong.

Trương Đại Hải nhìn theo hướng Trân Tùng chỉ nhìn qua, cách đó mấy mét là Cao Phong đang ung dung ngồi trên cái hòm.

Mà Cao Phong lúc này cũng đang bình tĩnh nhìn Trương Đại Hải.

Mắt đối mắt.

Trương Đại Hải trừng lớn đôi mắt hí của mình, anh ta bĩu mỗi mắng: “Đậu mát Thắng nhãi con này, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết tại sao hoa hồng lại có gai!”

Mằng xong câu đó thì Trương Đại Hải liền trực tiếp dẫn người xông thẳng về phía về phía Cao Kinh Thiên.

Bộp bộp bộp Đám người Trương Tùng vội vã đuổi kịp Hơn một trăm thanh niên trẻ tuổi, sát khí đăng đăng đi về phía Cao Kinh Thiên.

Không phải bảo Trương Đại Hải phải gọi bằng ông nội sao?

Sao bây giờ lại không ngông cuồng nữa đi? Mà giờ phút này Cao Kình Thiên cũng có hơi kinh ngạc.

Trương Đại Hải này sao lại giống như không còn quen biết gì anh nữa thế?

Nếu như đã như thế rồi, vậy thì hôm nay đúng thật là một ngày không ra sao mà “Ai ya anh Đại Hải à, sao người này lại cùng Cao. Sau khi hai bên đã kéo gần khoảng cách lại với nhau, đứng phía sau lưng Trương Đại Hải là một thanh niên trẻ tuổi, cậu ta vội vàng hét một tiếng.

Nhưng mà đến nghe Trương Đại Hải cùng không thèm nghe, anh ta trực tiếp phất tay đánh gãy lời cậu ta, hét lên: “Mẹ nó, bố quan tâm nó là ai làm gì? Chém chết nó cho tao!”

Cổ tình Trương Đại Hải này là một kẻ có độ cận thị rất cao, ở khoảng cách này căn bản là anh ta không nhìn rõ được mặt mũi của Cao Kình Thiên.

Lại càng sẽ không ngờ rằng một nhân vật tầm cỡ như Cao Kình Thiên sẽ ở tại nơi tồi tàn như thế này.

Chính bản thân Trường Đại Hải cũng giật lấy một ống thép, như một con ngựa điên vọt thẳng về phía Cao Kinh Thiên.

Hơn một trăm người cùng nhau chạy làm cho mặt đất cũng phải chấn động theo, một lượng lớn tro bụi cũng theo đó mà bay lên nghi ngút.

Bình Luận (0)
Comment