Rể Quý Trời Cho

Chương 1303

CHƯƠNG 1303: CHUI LÊN TỪ DƯỚI LÒNG ĐẤT

Vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc chỉ là mây khói.

Mộ Tần Vương mang theo Tần Trường Sinh và thi thể Lục Diên Thọ bị Tần Trường Sinh đoạt xá, cùng chìm xuống dưới lòng đất.

Giờ, mấy người Giang Tiểu Nhu đang đứng phía trước mộ Tần Vương, đều hiện lên vẻ chua xót trong ánh mắt.

Bọn họ không quan tâm chuyện mộ Tần Vương bị nuốt chửng, mà điều bọn họ thật sự quan tâm là sự an nguy của Lâm Thanh Diện vẫn đang mắc kẹt ở bên trong.

“Bạch sư tỷ, Lâm Thanh Diện sẽ không sao đúng không?” Giang Tiểu Nhu hỏi.

Bạch Chỉ cắn môi, nếu lúc bắt đầu cô rất tin tưởng Lâm Thanh Diện, thì giờ cô lại do dự khi chứng kiến sức mạnh to lớn của cường giả Hóa Cảnh lúc tự phát nổ, trong lòng cô thấp thỏm, không dám chắc chắn giờ anh còn sống không.

“Mọi người nghe đây, mau cử hai người quay về nơi chúng ta sống, cầm mấy cái xẻng sắc bén trong phòng tạp hóa tới đây, chúng ta có đào sâu ba thước, cũng phải cứu được Lâm Thanh Diện.”

Vương Kiếm yếu ớt nói.

“Đúng, em sẽ đi ngay.”

Giang Tiểu Nhu xoay người định rời đi, thì bị hai nam đệ tửu ngăn cản: “Giang sư muội cứ đợi ở đây, để hai chúng tôi đi là được.”

Nói xong, hai người đó liền chạy như bay.

Mà lúc này, trong mộ Tần Vương ở dưới lòng đất, vì Nguyễn Hùng muốn tự phát nổ mà không tiếc dùng dao găm đâm thủng người mình.

Lâm Thanh Diện đứng gần ông ta như vậy, nên không thể né tránh được.

Nếu đổi thành lúc trước, có lẽ lần này anh sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng giờ ngoài việc Lâm Thanh Diện đã nâng cao thực lực đến Thần Cảnh, thì anh liên tục chiến đấu với cao thủ Hóa Cảnh, Thần Cảnh, nên thứ mà anh thu hoạch nhiều nhất là kinh nghiệm chiến đấu.

Cao thủ quyết đấu thường sẽ thắng bại trong tích tắc, Lâm Thanh Diện đã có đủ kinh nghiệm trong việc dùng cách an toàn nhất để bảo vệ mình, trong lúc anh gặp nguy hiểm nhất.

Lúc đối phương tự phát nổ, Lâm Thanh Diện cũng nhanh chóng phóng Huyền Kình ra bên ngoài, biến thành một lá chắn bảo vệ khổng lồ, anh nấp dưới lá chắn bảo vệ không cho cát đá liên tục rơi xuống đầu mình.

Mà Kim Long khổng lồ sớm bị Lâm Thanh Diện gọi ra ngoài cũng đang xuất hiện trước mặt anh.

Chuyện không thể chậm trễ, Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhảy lên người Cự Long.

Cự Long gầm lên, rồi lao thẳng về phía tảng đá đang rơi xuống.

Lâm Thanh Diện cưỡi Cự Long, một tay cầm kiếm Trảm Tiên, tay còn lại nắm chặt lá chắn.

Anh nhíu chặt mày, lao thẳng lên trên, kiếm Trảm Tiên trong tay không ngừng vung vẩy, mấy tảng đá hơi lớn kia liền chém thành hai khúc.

Còn Cự Long thì càng hung dữ hơn, ngọn lửa cháy hừng hực trong miệng không ngừng nung chảy tảng đá bên trên, chân trước to lớn liền giẫm nát mấy tảng đá này.

Rồi lao thẳng lên trời!

Bên ngoài, mấy người Bạch Chỉ đang chuẩn bị cầm xẻng bắt đầu đào lên, thì thấy Lâm Thanh Diện cưỡi Kim Long bay trên trời.

Mấy người Bạch Chỉ lặng lẽ thả đồ trong tay xuống, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, ánh mắt đầy sùng bái.

Trong lòng Vương Kiếm càng cảm thán, bọn anh hoàn toàn không thể so bì với thiên phú của Lâm Thanh Diện, thảo nào ban đầu Tần Trường Sinh lại chọn anh ấy làm mục tiêu để đoạt xá.

Sau khi Nguyễn Hùng tự phát nổ, thì bản thân ông ta cũng hồn bay phách tán, nói cách khác, trên thế giới này, thị vệ cuối cùng liên quan đến Tần Trường Sinh cũng bị hủy diệt nguyên thần, từ nay về sau, Tần Trường Sinh sẽ trở thành quá khứ, không còn ai nhắc đến cái tên này nữa.

“Lâm Thanh Diện!”

Giang Tiểu Nhu chạy tới trước, nắm tay Lâm Thanh Diện nói: “Tôi biết anh sẽ không sao mà, anh biết không, lúc nãy Bạch Chỉ sư tỷ đứng đây lo chết đi được.”

Bạch Chỉ nghe vậy thì khẽ đỏ mặt, con nhóc này, rõ ràng là cô ta rất lo lắng cho Lâm Thanh Diện, còn cố ý đổ thừa cho mình.

Vương Kiếm nghiêng người nhìn Bạch Chỉ, trong lòng hơi buồn bã.

Anh cũng muốn làm anh hùng cái thế, bảo vệ mọi người trước mặt người phụ nữ mình yêu.

“Còn cô, cô không lo lắng cho tôi à?” Lâm Thanh Diện khẽ hỏi.

“Tôi? Tất nhiên là có rồi, anh đừng quên, tôi đã chính thức xác nhận anh là bạn trai tôi rồi.”

Giang Tiểu Nhu cười nói.

Lâm Thanh Diện đen mặt, con nhóc này, vẫn ăn nói tùy hứng như thế.

Anh đi tới bên cạnh Vương Kiếm, Vương Kiếm đang bị thương nặng định đứng dậy, nhưng bị Lâm Thanh Diện ngăn cản: “Anh cực khổ rồi, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?

Vương Kiếm lắc đầu, gượng cười: “Tôi không sao, vẫn chưa chết được.”

Lâm Thanh Diện nhìn mọi người nói: “Lần này, có lẽ người chúng ta nên cảm ơn nhất là Vương Kiếm, nếu không có anh ấy bất chấp quyết đấu, kéo dài Nguyễn Hùng, thì e rằng mọi người không thể đợi tới lúc tôi tới ứng cứu.”

“Đúng vậy, Vương Kiếm sư huynh cũng rất lợi hại, lúc anh ấy đâm nhát kiếm đâm cuối cùng thật sự rất đẹp trai, nếu không phải ông ta là một hồn phách, thì anh ấy đã thắng rồi.”

Giang Tiểu Nhu nói đến mức làm Vương Kiếm cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cảm ơn anh.” Bạch Chỉ cúi người nói nhỏ vào tai Vương Kiếm.

Vương Kiếm nhìn người con gái mình yêu, rồi sắc mặt vốn đang tái nhợt bỗng đỏ bừng.

Anh theo đuổi Bạch Chỉ lâu rồi, nhưng cô chưa từng nói chuyện với anh ở khoảng cách gần như hôm nay.

“Không… không có gì, anh là đại sư huynh của mọi người mà, nên bảo vệ mọi người là chuyện anh nên làm.”

“Vết thương của anh… cứ để tôi tới chăm sóc.”

Bạch Chỉ khẽ nói, rồi hơi xấu hổ giải thích: “Anh cũng đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy anh vì chúng tôi mới bị thương nặng thế này, nên tôi muốn làm chút gì đó cho anh thôi.”

Vương Kiếm nhìn Bạch Chỉ hơi ngây ngốc.

“Đại sư huynh, anh gặp may rồi, được nữ thần của tụi em đích thân chăm sóc, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.”

“Sớm biết thế này em cũng đi khiêu chiến với Nguyễn Hùng, có thể được Bạch Chỉ sư tỷ chăm sóc một ngày cũng tốt lắm rồi.”

“Đúng đó, Bạch Chỉ sư tỷ, chị xem mấy người tụi em cũng bị thương này, hay là, chị chăm sóc mỗi người một ngày đi?”

Mọi người bắt đầu trêu ghẹo.

“Thôi đi, vết thương của mấy người các anh có thể so bì với Vương Kiếm sư huynh à, hay để cô đây tới chăm sóc các anh?” Giang Tiểu Nhu nói với mấy người này, bọn họ vội cười đùa xua tay từ chối, chọc Giang Tiểu Nhu nổi giận.

“Mấy người được lắm, dám xem thường tôi, mấy người đáng bị ăn đòn!”

Nói xong, Giang Tiểu Nhu đuổi theo bắt đầu đánh đấm…

Lâm Thanh Diện mỉm cười, nhìn nhóm người đang đùa giỡn, không khỏi cảm thán, nói tới mới nhớ, quan hệ bọn họ tốt như thế, còn có thể tụ lại một chỗ, đều nhờ công lao của Tần Trường Sinh.

Nếu không phải vì ham muốn cá nhân, thu nạp người có thiên phú khắp thiên hạ của ông ta, thì rất có thể mấy người này sẽ không quen biết nhau.

Như vậy cũng tốt, đúng lúc có thể giảm bớt rắc rối cho Lâm Thanh Diện, ở Dược Thần Cốc vẫn còn 38 viên Khí Hồn Đan đang đợi bọn họ sử dụng.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện cảm nhận được, cách nơi này 3km, có tiếng bước chân đang gấp gáp chạy qua bên này.

“Xém tý nữa là mình bỏ quên bọn họ rồi.”

Lâm Thanh Diện thầm nghĩ, rồi ra hiệu mọi người đang ầm ĩ ngừng tay lại.

“Sao thế, Lâm Thanh Diện?”

Vương Kiếm hỏi.

“Mọi người tìm chỗ nào đó trốn trước đi, trên hòn đảo nhỏ này, có mấy vị khách không mời mà tới.” Lâm Thanh Diện khẽ nói.

Mọi người vừa nghe anh nói vậy thì vẻ mặt bắt đầu căng thẳng.

Lúc nãy chỉ có một Nguyễn Hùng đã làm nơi này rối tung lên rồi, giờ lại có thêm mấy vị khách không mời mà tới, nếu bọn họ cũng giống như Nguyễn Hùng, thì mọi người phải làm thế nào?

Tất nhiên Lâm Thanh Diện nhìn ra mọi người đang nghĩ gì, nên cười nói: “Không sao, trên đời này, chỉ có mấy người đạt được thực lực Hóa Cảnh đỉnh phong thôi, đây chỉ là mấy tên tép riu, nên mọi người đừng để tâm, đợi bọn họ tới đây rồi, chúng ta sẽ tóm luôn một thể.”

“Được rồi, mọi người cứ làm theo lời Lâm Thanh Diện, tìm một chỗ nấp trước đi.”

Vương Kiếm nói.

Giờ, bảy tám người ngồi thuyền lớn tới đảo trước đó, đang đi về phía mộ Tần Vương.

“Mẹ kiếp, hại chúng ta đi lâu như thế.”

“Đúng đó, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ hoang vu không có người ở, chết tiệt, ông tây ở thành phố hưởng thụ vinh hoa phú quý không tốt à, tự nhiên đi tới nơi quỷ quái này.”

“Mấy người nói nhỏ thôi, chẳng lẽ mấy người không nghe thấy tiếng nổ lúc nãy à? Có lẽ, lão đại đang ở đó.”

Người dẫn đầu vừa dứt lời, thì mấy người này không dám nói gì nữa.

Hóa ra, bọn họ vừa lên trên đảo nhỏ, thì nhanh chóng mất phương hướng, đi lung tung như con ruồi mất đầu.

Mà lúc nãy bọn họ cũng nghe thấy tiếng nổ vang dội do Nguyễn Hùng tự phát nổ gây ra, nên mới tới đây xem thử.

Nhưng giờ bọn họ lại không biết, bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, mấy sư huynh đệ Lâm Thanh Diện và Trảm Tiên Minh đang lặng lẽ đợi bọn họ tới.

Bình Luận (0)
Comment