Rể Quý Trời Cho

Chương 232

Mọi người đều nhìn vào đoạn video trên tay Lâm Thanh Diện, ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tay của Thẩm Bình Vương trong đoạn video.

“Nhìn giống như đang gửi tín hiệu, ngón tay rung có quy luật như thế, không giống như phản ứng tự nhiên.”

“Ôi mẹ ơi, chẳng lẽ Lưu Vân Trường có thể đánh thắng Lâm Thanh Ngân là dựa vào sự chỉ dẫn của thầy Thẩm à? Thầy Thẩm là người có thân phận như vậy, đáng lý không nên làm chuyện hạ thấp thân phận của mình chứ?”

Thẩm Bình Vương và Lưu Vân Trường không ngờ rằng, phương thức liên lạc của hai người lại bị Lâm Thanh Diện phát hiện ra, hơn nữa còn bị anh cầm điện thoại quay lại nữa, nếu mọi người biết bọn họ dựa vào phương thức này để chiến thắng, sau này danh tiếng của Thẩm Bình Vương sẽ hoàn toàn bị phá hủy.

Lâm Thanh Ngân cũng đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, nhìn chằm chằm cảnh tượng trong điện thoại, rồi quay đầu nhìn Thẩm Bình Vương chất vấn: “Thầy Thẩm, cho cháu hỏi chuyện này là thế nào?”

Thẩm Bình Vương hừ lạnh, sắc mặt khó coi, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Lúc này, Lưu Vân Trường đảo mắt, vội lên tiếng: “Đây là bệnh không tiện nói ra mà thầy tôi đã mắc phải từ mấy năm trước, năm đó ngón tay ông ấy từng bị thương, bình thường sẽ bất giác run lên, Lâm Thanh Diện, anh dùng bệnh tình của thầy tôi để làm trò cười, có phải hơi quá đáng rồi không?”

Mọi người nghe vậy thì cảm thấy cũng có khả năng, dù gì bọn họ cũng không tin rằng, Thẩm Bình Vương sẽ làm chuyện hạ thấp thân phận như thế.

“Đúng đó, Lâm Thanh Diện, anh thật quá đáng, dám lấy chuyện của thầy Thẩm ra làm trò đùa, đúng là muốn chết mà.”

“Tôi thấy anh là đối kỵ với Lưu Vân Trường, nên cố ý soi mói đúng không?”

Lâm Thanh Diện đã sớm dự đoán phản ứng của mọi người nên chỉ cười nói: “Hóa ra là thế, xem ra là do tôi hiểu lầm thầy Thẩm rồi, nhưng tôi vẫn hơi nghi ngờ thực lực của học trò thầy Thẩm, với trình độ của anh ta thì không thể đánh thắng Thanh Ngân được.”

Lưu Vân Trường híp mắt, lạnh lùng nói: “Sao nào, anh cứ muốn gây sự đúng không?”

“Tôi không phải gây sự, tôi chỉ đưa ra chút nghi vấn mà thôi, nếu Thanh Ngân cứ thế đi theo anh, tôi nghĩ sau này cô ấy sẽ hối hận, dù gì tôi cũng là anh trai cô ấy, không thể đẩy cô ấy vào hố lửa được.” Lâm Thanh Diện nói.

“Lâm Thanh Diện, anh là cái thá gì mà dám đứng đây chất vấn tôi? Nếu anh không phục thì đấu một trận với tôi, nếu anh có thể đánh thắng tôi, hôm nay tôi sẽ không cầu thân với Thanh Ngân nữa, anh dám không?” Lưu Vân Trường hét vào mặt Lâm Thanh Diện.

“Tôi cũng có ý này.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Anh đang muốn đấu với Lưu Vân Trường một trận, để Lâm Thanh Ngân nhận ra trình độ thật sự của anh ta, chỉ có như vậy, mọi người mới bị thuyết phục, bằng không mặc kệ anh nói thế nào, mọi người cũng sẽ không tin.

Lúc Lâm Thanh Ngân nghe thấy Lâm Thanh Diện nói anh là anh trai cô, trong lòng cô hơi dao động, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô không thể phủ nhận được sự thật này.

Lưu Vân Trường thấy Lâm Thanh Diện đồng ý thì hừ lạnh, dứt khoát thu dọn bàn cờ trên bàn rồi ngồi xuống lần nữa.

Anh hoàn toàn không để mắt đến Lâm Thanh Diện, theo quan điểm của anh, muốn đánh thắng Lâm Thanh Diện chỉ là chuyện trong phút chốc.

Lâm Thanh Diện không hề do dự, đi tới ngồi đối diện Lưu Vân Trường.

Mọi người thấy Lâm Thanh Diện thật sự dám thi đấu với Lăng Văn Triết, thì lộ vẻ mặt khinh bỉ, trong mắt bọn họ, anh chỉ là một tên phế vật bị đuổi ra khỏi nhà, cho dù học được cách chơi cờ vây, cũng không thể nào sánh lại học trò Thẩm Bình Vương.

“Vậy mà tên phế vật này vẫn muốn thách đấu với học trò thầy Thẩm, thật nực cười, sao cậu ta không soi lại mặt mình đi, cậu ta thật sự cho rằng mình là cao thủ à?”

“Xem ra năm đó Lâm Thanh Diện bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm không phải không có nguyên do, với IQ của cậu ta, chỉ sợ không thể ở đâu lâu được.”

“Thật ra tôi thích xem thi đấu, Lâm Thanh Diện khoe khoang như vậy, tôi đang đợi cậu ta bị vả vào mặt đây.”

...

Thẩm Bình Vương nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện với sắc mặt khó coi, rồi nói với Lưu Vân Trường: “Hôm nay nếu ngay cả cậu ta mà con cũng không đánh thắng được, vậy sau này con đừng nói mình là học trò Thẩm Bình Vương nữa.”

Lúc nãy hành động mờ ám giữa ông và Lưu Vân Trường suýt bị phát hiện, nếu thật sự bị vạch trần, chỉ sợ sau này ông thật sự sẽ mang tiếng xấu trong giới cờ vây, cũng may Lưu Vân Trường phản ứng nhanh, bằng không hôm nay thật sự thảm rồi.

Nên giờ ông hơi oán hận Lâm Thanh Diện, muốn thấy anh bị học trò mình hung hăng đánh bại.

Dù có thế nào đi chăng nữa, học trò của ông cũng không bao giờ thua một đứa con rơi nhà họ Lâm được, còn nếu đánh thua, điều này chứng tỏ trình độ của ông có vấn đề rồi.

Lâm Thanh Diện cầm cờ đen đi trước, Lưu Vân Trường vẫn mang thái độ đầy khinh thường, hoàn toàn không để mắt đến Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện liếc nhìn anh ta rồi nói: “Nếu anh vẫn dùng thái độ đó, chỉ sợ anh sẽ thua rất nhanh đấy.”

“Anh đừng giả vờ nữa, với trình độ của anh, cho dù tôi nhắm mắt cũng có thể đánh thắng!” Lưu Vân Trường khinh thường nói.

Lâm Thanh Diện không nói gì nữa, mà bắt đầu nghiêm túc chơi cờ.

Chơi cờ giống như đánh trận, không những thử tài đánh cờ, mà còn thử thách tính cách của mỗi người, mặc kệ đối thủ ở trình độ cao hay thấp, cũng phải cư xử nghiêm túc.

Cho dù đối thủ có yếu thế nào, cũng có thể giết ngược lại khi dồn vào thế bí, nên lúc đấu cờ, nhất định phải điều chỉnh tâm trạng thật tốt.

Tính cách đối xử với đối thủ như Lưu Vân Trường, vốn là điều tối kỵ trong cờ vây, cho dù kỹ năng chơi cờ của anh ta có tốt đến đâu, nhưng tính cách không tốt, thì khó mà đạt đến trình độ hàng đầu.

Bằng không anh ta sẽ không dựa vào Thẩm Bình Vương mới giành được chức á quân đó.

Khoảng năm phút sau, những người có mặt tại đây đều cảm nhận được, Lưu Vân Trường đã rơi vào thế hạ phong, nhưng chỉ có mình anh ta là hồn nhiên không biết gì, vẫn vọng tưởng rằng mình có thể nhẹ nhàng đánh bại Lâm Thanh Diện.

Thẩm Bình Vương thấy Lưu Vân Trường thờ ơ bất cẩn như vậy thì nhíu mày, định nhắc nhở anh ta một chút, dù gì nếu anh ta thua, danh tiếng của ông cũng bị anh liên lụy.

Lâm Thanh Ngân thấy tay Thẩm Bình Vương run lên lần nữa thì đảo mắt, mặc dù cô không hề tin lời Lâm Thanh Diện nói, bởi vì cô vẫn hơi kính trọng Thẩm Bình Vương, nhưng khi thấy tay ông ta chỉ run lên khi Lưu Vân Trường thi đấu, trong lòng cô cũng hơi cảm thấy kỳ lạ.

Nên cô đi tới bên Thẩm Bình Vương, cố ý che khuất bàn tay đang chỉ dẫn đó của ông ta.

Đến lúc này, Lưu Vân Trường mới ý thức được, anh lại phạm sai lầm như lúc nãy, mà bước đi của Lâm Thanh Diện lại giống hệt Lâm Thanh Ngân.

Trong lòng Lưu Vân Trường không cam tâm, anh không hiểu tại sao một đứa con rơi của gia tộc lại lợi hại như vậy.

Anh không muốn thua, nên chỉ có thể cầu cứu Thẩm Bình Vương.

Nhưng lúc anh nhìn về phía Thẩm Bình Vương, lại nhận ra Lâm Thanh Ngân vừa khéo che khuất bàn tay của ông.

Lúc này anh thật sự hoảng loạn, không có sự trợ giúp của Thẩm Bình Vương, anh hoàn toàn không thể đánh thắng Lâm Thanh Diện.

Tình huống ban nãy anh đối mặt giống hệt với lúc này, nhưng anh chỉ lo đắc ý, hoàn toàn không nhớ rốt cuộc Thẩm Bình Vương đã cứu vãn cục diện trên bàn cờ như thế nào.

Lâm Thanh Diện nhìn Lưu Vân Trường đầy giễu cợt, rồi nói: “Anh không cảm thấy cục diện này hơi quen à, không biết lần này anh có thể thắng được không?”

“Tôi không đánh thắng anh dễ dàng như vậy, anh bớt giả vờ với tôi đi, tôi có một trăm cách khiến anh thua đấy!” Đến nước này, Lưu Vân Trường vẫn cảm thấy mình có thể đánh thắng Lâm Thanh Diện.

Mấy người xung quanh cũng nghĩ như vậy, bọn họ cũng nhìn ra thế cờ này giống hệt khi nãy, cảm thấy Lưu Vân Trường có thể thắng trận trước, thì chắc chắn cũng sẽ đánh thắng trận này.

“Cục diện này giống hệt với ván trước, chắc chắn Lưu Vân Trường có thể đánh thắng, có lẽ cậu ấy giỏi về cách thức lật ngược ván cờ, rõ ràng Lâm Thanh Diện đã quan sát cục diện ván trước, thế mà giờ vẫn dám thi với Lưu Vân Trường, cậu ta thua chắc rồi.”

“Anh nói đúng, quả thực giống hệt nhau, chỉ sợ Lưu Vân Trường hơi ngẫm nghĩ lại thì có thể lật ngược ván cờ.”

Lưu Vân Trường nghe mấy xung quanh bàn tán thì vẻ mặt gấp gáp, nếu là Thẩm Bình Vương thì thật sự có thể cứu vãn thế cờ, nhưng anh thì không bao giờ đủ trình độ.

Anh không nghĩ ra, sao Lâm Thanh Diện lại có trình độ cao như vậy, có thể bày ra thế cờ giống hệt Lâm Thanh Ngân.

Nếu anh biết Lâm Thanh Diện cố ý dẫn dắt anh chơi như vậy, toàn bộ cục diện trên bàn cờ đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Thanh Diện, chắc chắn anh sẽ kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

Thiên phú chơi cờ vây của Lâm Thanh Diện đã được bộc lộ từ nhỏ, những thứ mà hồi bé anh thể hiện trước mặt Lâm Thanh Ngân, đã sắp đuổi kịp trình độ chơi cờ bậc thầy rồi.

Nhưng Lâm Thanh Ngân còn quá nhỏ, chỉ biết Lâm Thanh Diện rất lợi hại, chứ không biết anh lợi hại chỗ nào, giờ lớn rồi, trong đầu chỉ cho rằng khi đó mình còn nhỏ, nên mới cảm thấy Lâm Thanh Diện lợi hại.

Thật ra giờ nếu để cô chơi một ván cờ với Lâm Thanh Diện khi đó, việc cô có thể đánh thắng hay không vẫn còn là một ẩn số.

Lâm Thanh Ngân thấy Lâm Thanh Diện từng bước tạo thành thế cục như lúc nãy thì từ từ nhíu mày lại.

Cô biết muốn chơi thành cục diện giống hệt này, một là cực kỳ ăn may, nhưng xác suất rất nhỏ, hai là một trong hai người có kỹ năng chơi cờ đạt tới trình độ có thể tùy ý khống chế những thay đổi trên bàn cờ.

Rõ ràng Lưu Vân Trường không có năng lực này.

Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện thật sự là cao thủ chơi cờ vây?

Lâm Thanh Ngân không biết rằng, Lâm Thanh Diện tạo ra thế cờ này, là để dạy cô cách chiến thắng ván cờ lúc nãy.

Lưu Vân Trường cắn răng nhớ lại những chi tiết trong ván cờ trước, miễn cưỡng tiếp tục quyết đấu với Lâm Thanh Diện.

Dần dần, mọi người đều cho rằng Lâm Vân Trường sắp cứu vãn được cục diện lần nữa, vẻ mặt gấp gáp của Thẩm Bình Vương cũng dịu đi rất nhiều.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Thanh Diện bỗng hạ xuống một quân cờ, phong sát thẳng mọi đường sống của Lưu Vân Trường, làm anh ta không còn một chút hy vọng sống sót.

Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ rằng ván cờ này lại kết thúc nhanh như vậy, hơn nữa còn thẳng thắn dứt khoát trong một sát chiêu, người bình thường hoàn toàn không nghĩ ra vấn đề này.

Trong giây phút Lâm Thanh Ngân nhìn thấy Lâm Thanh Diện hạ quân cờ đó, cô chỉ thấy cả người mình cứng nhắc, trong đầu lóe lên một tia sáng như thần thông, bao nhiêu hoài nghi trong đầu đều được giải quyết hết.

Hóa ra cờ vây có thể đi như vậy? Ngực Lâm Thanh Ngân phập phồng, trong lòng khá kích động.

Sắc mặt Lưu Vân Trường trắng bệch, nhìn chằm chằm bàn cờ trên bàn với ánh mắt vô hồn, không dám tin rằng mình lại thua như thế.

Thẩm Bình Vương thấy Lưu Vân Trường đánh thua thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ vô dụng, ngay cả cậu ta cũng không thắng nổi, sau này cậu đừng nói với người khác rằng, cậu là học trò Thẩm Bình Vương tôi!”

“Tôi cảm thấy ông đừng trách anh ta, vì dù gì trình độ anh ta cũng thấp, ông lại không dạy tốt, nên chơi thua là chuyện bình thường.” Lâm Thanh Diện cười nói.

“Cậu đang nói lung tung gì đấy, tôi luôn muốn truyền đạt tỉ mỉ cho học trò tôi, là do đầu óc cậu ta ngu ngốc, không học được, liên quan gì đến tôi.” Thẩm Bình Vương đen mặt tôi.

Lâm Thanh Diện mỉm cười nói: “Nói vậy là trình độ thầy Thẩm rất cao siêu, không biết ông có dám đấu với tên phế vật trong miệng người mọi người là tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment