Rể Quý Trời Cho

Chương 338

Sáng sớm ngày hôm sau, tại sân bay Hồng Thành.

Hứa Bích Hoài đi cùng với Lâm Thanh Diện vào trong sân bay, có thể nhìn ra Hứa Bích Hoài có chút không nỡ.

“Lần này anh đi đến Kinh Đô nhất định phải cẩn thận, dù sao anh cũng rời khỏi nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, muốn bọn họ chấp nhận anh một lần nữa chỉ sợ không đơn giản như vậy.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Yên tâm, anh có chừng mực, những việc không chắc chắn anh sẽ không làm.”

Sau đó Lâm Thanh Diện đưa tay ra ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Rất lâu sau, Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài chia tay nhau, Lâm Thanh Diện nở một nụ cười, nói với Hứa Bích Hoài: “Lần này đợi anh trở về sẽ chuẩn bị cho em một hôn lễ thật lớn, anh muốn để tất cả mọi người biết được em hạnh phúc như thế nào khi gả cho Lâm Thanh Diện anh.”

Trên khuôn mặt Hứa Bích Hoài cũng nở một nụ cười đầy sự mong đợi, sau đó gật đầu với Lâm Thanh Diện, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thâm tình.

Rất nhanh đã đến lúc soát vé, Lâm Thanh Diện cầm đồ của mình đi vào, Hứa Bích Hoài nhìn Lâm Thanh Diện đi vào rồi mới rời đi.

Hai tiếng sau, tại sân bay Kinh Đô, Lâm Thanh Diện từ bên trong đi ra, vươn vai, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh của Kinh Đô, tâm trạng lần này khác hẳn so với lần trước.

Anh không có ý định trực tiếp đi đến nhà họ Lâm, như vậy quá đường đột, chỉ sợ sẽ bị Lạc Tâm dẫn theo một đám cao thủ nhà họ Lâm đến bắt anh.

Mặc dù anh rất tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng để lấy lại nhà họ Lâm, không đơn giản chỉ là đánh nhau với người khác, mà nhà họ Lâm có thể đạt được uy danh như vậy ở Kinh Đô, đương nhiên phải có nội tình, nếu như thật sự dùng toàn lực để ra tay, dựa vào một mình Lâm Thanh Diện chắc chắc sẽ không đấu lại được.

Vì vậy lần này Lâm Thanh Diện định chuẩn bị đầy đủ trước khi đến nhà họ Lâm.

Anh đi đến bên đường, bắt một chiếc taxi sau khi ngồi lên, nói với tài xế: “Bác tài, võ quán Vân Khê.”

…..

Nhà cũ nhà họ Lâm, trong phòng của Lạc Tâm.

Lạc Tâm cau mày, nhìn vào điện thoại di động của mình, những tin nhắn mấy ngày nay cô ta gửi cho Lạc Hân không nhận được phản hồi, gọi điện thoại cũng không có người nhận, cho dù cô ta biết những người đi cùng Lạc Hân đến Hồng Thành đều là cao thủ của nhà họ Lâm, cô ta cũng đoán ra được, chín mươi phần trăm là Lạc Hân đã xảy ra chuyện.

Mấy ngày trước cô ta đã phái người đến Giang Thành để điều tra hành tung của Lạc Hân, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức.

Cô ta lại gọi điện thoại cho Lạc Hân.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Lạc Hân ném điện thoại xuống bàn, rõ ràng có chút tức giận.

Lúc này, một người đàn ông từ bên ngoài đi vào, đứng trước mặt Lạc Tâm.

Lạc Tâm ngẩng đầu lên, nói: “Sao rồi? Bên phía Hồng Thành có tin tức chưa?”

Khuôn mặt người đàn ông kia có chút nghiêm trọng, sau khi thận trọng liếc nhìn Lạc Tâm, nói: “Bây giờ đã xác định được, người chúng ta phái đến Hồng Thành tất cả đều đã bị mất liên lạc.”

Lạc Tâm đập mạnh tay xuống bàn, đứng dậy, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào người đàn kia, hét lên: “Cậu nói cái gì? Tất cả đều bị mất liên lạc! Người tôi phái đi đều là đồ ăn hại sao? Tại sao lại không thể liên lạc được với ai?”

Người đàn ông kia bị dọa sợ đến mức hai chân run rẩy, đứng trước mặt Lạc Tâm rõ ràng anh ta có thể cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, nói chuyện cũng có chút không lưu loát.

“Cái….cái này tôi cũng không rõ, dường như bên phía Hồng Thành có một thế lực bí mật đối phó với bọn họ, bên đó không phải là địa bàn của chúng ta, vì vậy tôi cũng không thể xác định được rốt cuộc là ai đang đối phó với chúng ta.”

Lạc Tâm ngồi xuống, mặt tái mét, nhìn người đàn ông kia nói: “Lần này, những người chị tôi dẫn theo đều là tinh nhuệ của nhà họ Lâm, hơn nữa lúc trước Xuân Diệu cũng mang theo rất nhiều người, người nào cũng vô cùng lợi hại, ngay cả chị của tôi cũng không ứng phó được?”

“Cái…cái này tôi cũng không rõ, nhưng người của chúng ta ở huyện Yên Vân chụp được bức ảnh này, tôi nghĩ có thể có liên quan đến chuyện lần này.”

Người đàn ông kia nói xong, giơ một bức ảnh đến trước mặt Lạc Tâm.

Lạc Tâm cau mày, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, sau đó lập tức trợn tròn mắt, trên khuôn mặt đều là sự khó tin.

Trên bức ảnh này chính là cảnh Lâm Thanh Diện và Chung Linh Nhi đang cùng nhau đi dạo ở trung tâm mua sắm.

“Bức ảnh này chụp lúc nào?” Lạc Tâm hỏi.

“Hơn….hơn một tháng trước, chúng tôi mới phát hiện ra bức ảnh này gần đây.” Người đàn ông kia căng thẳng trả lời.

Lạc Tâm tát cho người đàn ông kia một cái, mắng: “Bức ảnh hơn một tháng trước mà bây giờ mới đưa cho tôi xem, tôi nuôi các cậu tốn công vô ích sao?”

Người đàn ông kia bị dọa sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Bức ảnh này là chúng tôi vô tình lấy được từ trong video giám sát ở trung tâm thương mại, lúc đó không chú ý đến bên phía huyện Yên Vân, nếu không chắc chắn chúng tôi đã đưa cho cô từ lâu.”

“Được rồi, cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu, cái đồ vô dụng.” Lạc Tâm tức giận mắng.

Người kia vội vàng chạy ra ngoài, không dám ở lại dù chỉ một giây, anh ta biết sự đáng sợ của Lạc Tâm, nếu như chạy chậm nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ này cũng không còn.

Lạc Tâm cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai người trên bức ảnh, tính toán thời gian, lại suy nghĩ đến những yếu tố khác, cuối cùng chắc chắc người trên bức ảnh này là Lâm Thanh Diện chứ không phải là Triệu Xuân Diệu.

Hơn một tháng trước, Triệu Xuân Thành vừa từ Kinh Đô đi đến Hồng Thành, không thể xuất hiện ở huyện Yên Vân, hơn nữa với tính cách của Triệu Xuân Diệu, sao có thể đi cùng với Chung Linh Nhi một cách hòa hợp như vậy chứ.

Lúc trước Lạc Hân và Lạc Tâm nói là Chung Linh Nhi đã mất tích, cô ta còn phái người đi tìm một khoảng thời gian dài, nhưng vẫn không tìm thấy.

Sau này bên phía thương hội Thiên Nguyên truyền ra tin tức Lâm Thanh Diện đã chết, bọn họ cũng cho rằng Chung Linh Nhi đã mất tích, dù sao chắc chắn sẽ không trở lại thương hội Thiên Nguyên, nếu không thương hội Thiên Nguyên chắc chắn sẽ gây phiền phức cho nhà họ Lâm.

Bây giờ nhìn thấy bức ảnh này, với sự thông minh của Lạc Tâm đương nhiên có thể đoán được một số thứ.

“Lâm Thanh Diện, thật sự không ngờ mày không chỉ không chết ở trong tay thương hội Thiên Nguyên, mà còn ở cùng với cô chủ của thương hội Thiên Nguyên, nếu như một tháng trước các người ở huyện Yên Vân, sau đó chắc chắn sẽ quay lại Hồng Thành, chắc chắn mày đã thông đồng với thương hội Thương Nguyên, nhờ bọn họ tuyên bố với bên ngoài là mày đã chết.”

“Nếu như tao đoán không sai, lúc đó Xuân Diệu đã rơi vào tay của mày, lần này chị qua đó, đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không có tin tức, chỉ sự cũng đã rơi vào tay của mày, xem ra mày định tuyên chiến với nhà họ Lâm.”

“Nhưng tao vẫn có một chút không hiểu, mày dựa vào cái gì để đối phó với những người mà Xuân Diệu và chị gái đưa qua, những người kia đều là cao thủ hạng nhất, với danh tiếng của mày ở Hồng Thành, sao có thể đối phó với những cao thủ này chứ?”

“Lẽ nào trong mấy năm nay, mày vẫn luôn ẩn giấu?”

Suy nghĩ rất lâu, Lạc Tâm hít một hơi thật sâu, sau đó ra khỏi phòng, cô ta đã nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc lần này, vì vậy nhất định phải nhanh chóng thảo luận biện pháp ứng phó với phía cao tầng của nhà họ Lâm.

Ít nhất nếu như Lạc Hân thật sự rơi vào tay của Lâm Thanh Diện, chắc chắn lệnh bài của chủ nhân đang nằm trong tay Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện là con trai duy nhất của Lâm Trung Thiên, nếu như anh lấy lại được lệnh bài của chủ nhân, thì chính là chủ nhân tiếp theo của nhà họ Lâm.

Để ngăn cản tình huống này xảy ra, cô ta nhất định phải chuẩn bị đẩy đủ để ứng phó.

Võ Quán Vân Khê.

Lâm Thanh Diện xuống xe taxi, sau khi trả tiền, liền đi về phía võ quán.

Võ quán Vân Khê rất nổi tiếng trong giới võ thuật ở Kinh Đô, ở đây có rất nhiều cao thủ, chỉ cần là cao thủ đi ra từ võ quán Vân Khê đều có thực lực vang danh một phương.

Cũng chính vì như vậy, võ quán Vân Khê được biết đến là võ quán số 1 ở Kinh Đô, mặc dù võ quán Vân Khê không tham gia bất kỳ trận đấu thương mại nào, nhưng năm nào cũng có rất nhiều người gửi tiền đến võ quán Vân Khê.

Bởi vì mỗi một gia tộc đều giống nhau, có thể mời được một vị cao thủ của võ quán Vân Khê về trấn giữ, bất kể là thực lực mạnh hay yếu, chỉ cần nghe thấy tên của võ quán Vân Khê, không ít người sẽ tự động rút lui.

Biển hiệu của võ quán Vân Khê là biểu tượng của sức mạnh, ở Kinh Đô, không một gia tộc nào dám khiêu khích võ quán Vân Khê, bởi vì bọn họ biết rất rõ, cho dù những tay côn đồ mà bọn họ bồi dưỡng lợi hại đến mức nào cũng không thể đỡ được một quyền của cao thủ ở võ quán Vân Khê.

Hơn nữa lai lịch của võ quán Vân Khê rất bí ẩn, cho dù võ quán Vân Khê chỉ là một võ quán, nhưng có không ít gia tộc đứng đầu ở Kinh Đô muốn thu mua võ quán Vân Khê để chỉ phục vụ cho mình mình, nhưng đến tận bây giờ chưa có một gia tộc nào thành công.

Điều này khiến không ít người hiểu ra, mặc dù võ quán Vân Khê không tham gia vào các trận đấu thương mại, nhưng nếu như có người dùng tiền để san bằng võ quán Vân Khê chắc chắn là một chuyện rất ngu ngốc.

Lâm Thanh Diện vừa đi vào trong võ quán Vân Khê, lập tức có hai chàng trai mặc võ phục đi về phía Lâm Thanh Diện, hai người này nhỏ tuổi hơn Lâm Thanh Diện rất nhiều, có lẽ là học viên ở trong võ quán.

“Anh là ai? Đến võ quán Vân Khê làm gì?” Hai người đều nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo, có thể trở thành học viên ở võ quán Vân Khê chứng tỏ trình độ võ thuật của họ khá xuất sắc, sau này cũng có thể trở thành cao thủ, vì vậy cho dù vẫn chưa học xong, những học viên này của võ quán Vân Khê cũng có tính khí rất cao ngạo.

Bình thường người đứng đầu của những gia tộc kia đến chỗ bọn họ, bọn họ cũng không cho sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến là một người mặc quần áo bình thường, trông không có điểm gì đặc biệt như Lâm Thanh Diện.

“Tôi đến tìm Lý Vân Khê, anh ấy đang ở đâu? Dẫn tôi đi gặp anh ấy.” Lâm Thanh Diện nói.

Hai học viên kia nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, trợn tròn mắt, một người trong đó dùng giọng điệu chất vấn hỏi: “Anh vừa nói cái gì? Anh đến đây để tìm ai?”

“Lý Vân Khê.” Lâm Thanh Diện lặp lại một lần nữa.

“Anh đến đây tìm rắc rối sao, lại dám gọi thẳng tên quán chủ của chúng tôi, lẽ nào anh không biết uy danh của võ quán chúng tôi sao!” Một người có chút tức giận hét lên.

Lâm Thanh Diện cười, nói: “Uy danh của anh ấy lớn đến mức nào cũng không liên quan gì đến tôi, tôi đến đây tìm anh ấy, lẽ nào phải gọi cả biệt danh của anh ấy?”

“Anh còn dám ở đây mà ngụy biện sao, quán chủ của chúng tôi không nói là hôm nay có khách đến, nếu như để quán chủ biết được anh dám đến chỗ chúng tôi để khiêu khích ngài ấy thì coi như anh xong đời!”

Lâm Thanh Diện cười haha, nói: “Nêu như cậu không ngại thì gọi Lý Vân Khê ra, xem xem anh ấy có dám dùng nắm đấm của anh ấy dạy ta cách làm người không!”
Bình Luận (0)
Comment