Trần Tài Anh nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, hai mắt đột nhiên trừng lớn, hỏi: “Anh còn biết chữa bệnh nữa hả? Tay của tôi đã cho những chuyên gia giỏi nhất giới y học khám qua, bọn họ đều nói không có hy vọng, lần này tôi lại dùng sức quá lớn, sợ là cho dù Hoa Đà sống lại cũng trị không khỏi.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Tôi không giỏi về y, nhưng mà tôi đúng là có quen một vị thần y, ông ta chắc chắn có cách chữa khỏi tay của anh.”
“Thần y?” Trần Tài Anh sửng sốt, lúc nãy anh còn tưởng là Lâm Thanh Diện biết cách chữa bệnh, thì ra là muốn người khác trị cho anh.
“Không sai, y thuật của người này đã rất cao, dùng từ thần y để miêu tả cũng không quá, lúc trước tôi từng cứu ông ấy một mạng, nhờ ông ấy chữa tay giúp anh chắc là không khó.” Lâm Thanh Diện nói.
Trần Tài Anh lập tức do dự, anh đương nhiên không muốn cánh tay của mình bị tàn phế, chỉ cần có một chút hy vọng anh vẫn muốn thử xem.
Nhưng mà anh và Lâm Thanh Diện chỉ tình cờ gặp nhau, Lâm Thanh Diện giúp đỡ anh như thế làm anh cảm thấy rất hổ thẹn.
Lâm Thanh Diện thấy Trần Tài Anh do dự lập tức suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cũng không phải giúp anh chữa bệnh miễn phí, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, tôi muốn anh đi theo làm việc cùng tôi, nếu như tôi thật sự tìm được người chữa khỏi cánh tay này của anh, sau này anh đi theo tôi, coi như là trả công cho tôi, thế nào?”
Trần Tài Anh nghĩ nghĩ, cuộc sống của anh bây giờ có thể nói là lang thang khắp nơi, ngày ngày còn phải đề phòng rắc rối đến từ thành phố Thanh Vân.
Thực lực lúc đó của Lâm Thanh Diện anh cũng đã nhìn thấy, nếu như thật sự đi theo Lâm Thanh Diện thì có lẽ Lâm Thanh Diện thật sự có thể bảo đảm sự an toàn cho anh.
Bây giờ anh cũng chỉ mới trung niên, nếu như thật sự bắt anh luôn bán bánh crep trứng để kiếm sống, thật ra trong lòng anh cũng không muốn.
Còn không bằng đi theo Lâm Thanh Diện xông xáo một phen, nói không chừng còn có cơ hội thực hiện lại huy hoàng năm xưa.
Đương nhiên, tiền đề là tay của anh có thể chữa khỏi được.
Anh nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó gật đầu, mở miệng nói: “Được, tôi hứa với anh, nếu như thật sự có thể giữ lại được cánh tay này, cho dù có làm trâu làm ngựa cho anh tôi cũng sẽ không oán hận câu nào.
“Anh có tài năng như vậy, bắt anh làm trâu làm ngựa thì quá ấm ức rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Ồ? Vậy anh muốn tôi làm gì?” Trần Tài Anh hỏi.
“Khống chế thế giới ngầm ở Hồng Thành.” Lâm Thanh Diện cười nói
Trần Tài Anh hoảng sợ, từ gương mặt phúc hậu vô tội của Lâm Thanh Diện anh hoàn toàn không nhìn ra được, người trẻ tuổi bị mọi người gọi là tên vô dụng này lại có dã tâm lớn đến như vậy.
Nhưng mà chuyện này cũng làm anh xác định được, quyết định đi theo Lâm Thanh Diện chắc chắn không phải là một quyết định sai lầm.
“Anh Diện, đã xử lý xong.” Lý Huỳnh Thái lúc này cũng đi ra.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói: “Đỡ anh Trần, sau này anh ta đi cùng chúng ta, đều là người một nhà.”
Lý Huỳnh Thái lập tức đỡ Trần Tài Anh lên, cười: “Anh Trần, xin chỉ giáo nhiều hơn, sau này chỉ cần là việc đánh đấm, có thể gọi tôi đến bất cứ lúc này, đương nhiên, nếu như có anh Diện ở đó thì khỏi đi.”
Trong lòng anh cũng hiểu rất rõ vì sao Lâm Thanh Diện lại muốn cứu Trần Tài Anh, anh cũng biết chính anh không phải người thích hợp làm lãnh đạo.
Trần Tài Anh đã đến làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, sau này anh chỉ cần lo đánh đánh giết giết là được.
Cho nên Lý Huỳnh Thái hoàn toàn không có chút khó chịu nào về việc Lâm Thanh Diện cho phép Trần Tài Anh gia nhập cả.
Nửa tiếng sau, ba người xuất hiện ở một con hẻm nhỏ âm u yên tĩnh.
Lâm Thanh Diện dẫn hai người đến một cánh cửa khá cũ kỹ, bên trên cửa còn treo một tấm bản viết bốn chữ to “Không tranh với đời.”
Lý Huỳnh Thái nhìn chằm chằm tấm biển này một lúc lâu, chú ý đến chỗ ký tên bên trên, sau đó mở to hai mắt.
“Anh Diện, đừng nói chỗ này chính là chỗ của thần y Từ - Từ Tài – người nổi tiếng từ Bắc chí Nam nha?”
Lâm Thanh Diện cười gật đầu nói: “Không sai, đúng là ông ấy.”
“Má ơi, anh Diện, tôi nghe nói vị thần y Từ tính tình quái lạ, một năm chỉ khám bệnh ba lần, hết ba lần, cho dù có cho nhiều tiền hơn nữa cũng sẽ không làm.”
“Hơn nữa thần y Từ khám bệnh cho người khác còn xem hỏi tâm trạng ông ấy nữa, tâm trạng không tốt thì cho dù bệnh sắp chết ông ấy cũng không khám.”
“Chúng ta đi tìm vị thần y Từ này khám bệnh, có được không?”
Lý Huỳnh Thái hơi không chắc chắn lắm, nếu như thật sự là Từ Tài thì đúng là có thể chữa khỏi được cánh tay của Trần Tài Anh, nhưng mà nếu người ta không muốn chữa thì cho dù có năn nỉ như thế nào cũng chẳng làm được gì.
Lúc trước anh nghe nói có người của một gia tộc lớn nào đó ở Kinh Thành muốn mời Từ Tài đi khám bệnh, hứa cho ông cuộc sống giàu sang phú quý cả đời, Từ Tài không thèm chớp mắt đuổi thẳng những người đó ra ngoài.
Nếu muốn Từ Tài ra tay chữa bệnh cho người khác đúng thật là còn khó hơn lên trời.
“Yên tâm đi, trước mặt tôi thì ông ấy không dám làm thế.” Lâm Thanh Diện cười nói, sau đó đi vào cửa.
Lý Huỳnh Thái nuốt nước bọt, nghĩ thầm anh Diện của anh rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn mà anh chưa biết nữa, vậy mà lại dám tin chắc rằng thần y Từ không dám kiêu ngạo trước mặt anh.
Bây giờ Trần Tài Anh đã đau đến không nói nên lời, Lý Huỳnh Thái cũng không do dự nữa, nhanh chóng đỡ Trần Tài Anh vào.
Vừa vào cửa là một tiệm thuốc cổ xưa, xung quanh đặt những ngăn tủ chứa đầy thuốc, lúc này đang có một cô gái khoảng mười tám tuổi đang đứng trước tủ kiểm tra thuốc ở bên trong.
Đứng bên cạnh cô gái kia, không ngờ lại là lớp trưởng của Hứa Bích Hoài, Triệu Tam Linh.
“Chị đẹp à, làm phiền cô châm chước cho một chút, tôi thật sự rất cần thần y Từ kê toa, xin cô đi thông báo giúp tôi đi.” Triệu Tam Linh cầu xin nhìn cô gái.
“Năm nay sư phụ của tôi đã xem bệnh cho người khác ba lần rồi, sẽ không khám nữa, anh có năn nỉ thế nào cũng vậy thôi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.” Cô gái lạnh lùng nói.
Triệu Tam Linh thấy vậy, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đang định xoay người đi ra ngoài.
Ngay đúng lúc này, anh lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện đang đi vào, lập tức sững sờ.
“Lâm Thanh Diện? Sao anh lại ở chỗ này?” Triệu Tam Linh mở miệng hỏi.
“Tới tìm Từ Tài khám bệnh.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt đáp.
Triệu Tam Linh lập tức cười nhạo, nói: “Chỉ dựa vào anh? Còn muốn tìm thần y Từ khám bệnh? Tôi khuyên anh nên tỉnh lại đi, năm nay thần y Từ đã khám đủ bệnh nhân rồi, anh đã đi uổng công.”
Bởi vì cô gái không giúp anh ta đi năn nỉ Từ Tài, Triệu Tam Linh cũng có chút khó chịu, bây giờ lại thấy Lâm Thanh Diện cũng đến, lập tức có chút hả hê.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý đến anh mà là trực tiếp đi đến trước mặt cô gái kia.
Lần trước khi anh đến đây cũng không có gặp cô gái này.
“Xin chào, tôi tìm Từ Tài, làm ơn thông báo giúp tôi.” Lâm Thanh Diện nói.
Cô gái kia xoay người liếc nhìn Lâm Thanh Diện, mặt mày kiêu ngạo nói: “Anh bị điếc hả? Không nghe thấy lời người kia mới nói sao? Năm nay sư phụ của tôi sẽ không khám bệnh cho người khác nữa, hơn nữa anh còn dám gọi thẳng tên của sư phụ tôi, chỉ riêng thái độ này của anh thôi, sư phụ của tôi chịu khám bệnh cho anh mới là lạ đó.”
Triệu Tam Linh thấy cô gái kia hung dữ mắng chửi Lâm Thanh Diện, trong lòng cũng cảm thấy cân bằng hơn, nói: “Lâm Thanh Diện, đừng phí công nữa, tôi muốn tìm thần y Từ khám bệnh còn mời không nổi, nói gì đến anh.”
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn Triệu Tam Linh, lạnh lùng nói: “Bệnh của anh không cần Từ Tài tới khám, bị thận hư thôi mà, quay về ăn Lục Vị Địa Hoàng Hoàn là được.”
Triệu Tam Linh nghe Lâm Thanh Diện dám nói anh bị thận hư thì lập tức xù lông, hô lớn: “Con mẹ nó anh ăn nói bậy bạ gì đó hả, anh tưởng anh là thần y, liếc mắt nhìn một cái là biết ngay tôi bị bệnh gì hả?”
Cô gái kia cũng hơi kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, quay sang nói với Triệu Tam Linh: “Anh ấy nói không sai, anh đúng là bị thận hư, nhìn mặt mày của anh là đoán ra được ngay.”
Lần này Triệu Tam Linh bị nghẹn họng không nói ra được chữ nào nữa, cô gái này là đệ tử của Từ Tài, lời nói vẫn có mức độ đáng tin nhất định.
Triệu Tam Linh mặt mày oán hận trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện, hận không thể lột da của Lâm Thanh Diện ra.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều nhịn không được bật cười, Trần Tài Anh vốn đang rất đau, nhìn thấy cảnh này ngược lại cũng giảm đau được một chút.
“Anh bớt ở đây đắc chí đi, cho dù thế nào thì anh cũng không thể gặp được thần y Từ.” Triệu Tam Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh vốn định đi rồi, nhưng mà nhìn thấy Lâm Thanh Diện đến nơi này thì quyết định ở chỗ này nhìn cảnh Lâm Thanh Diện chịu thiệt.
Lâm Thanh Diện không quan tâm Triệu Tam Linh nữa, đi đến trước mặt cô gái kia.
“Nói với sư phụ của cô là Lâm Thanh Diện đến tìm ông ấy.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.
“Lâm Thanh Diện?” Cô gái bĩu môi: “Tôi chỉ biết ở Hồng Thành có một tên vô dụng tên là Lâm Thanh Diện, sư phụ tôi có thân phận cao quý như thế, sao có thể gặp một tên vô dụng như vậy được, các người nhanh chóng đi đi.”
Triệu Tam Linh cười ha ha nói: “Anh ta chính là tên vô dụng mà cô nói đó, tôi cười chết mất.”
Lúc trước đi ăn cơm cùng nhau, Lâm Thanh Diện nói Triệu Tam Linh EQ thấp, không có đầu óc, Triệu Tam Linh cũng đã coi Lâm Thanh Diện là kẻ thù, cho nên cũng không tính nể nang gì.
“Cái gì!” Cô gái kia kinh ngạc hô to: “Anh chính là tên vô dụng Lâm Thanh Diện kia sao? Thật là, sao chỗ chúng tôi ngày nào cũng có loại người như anh đến hết vậy.”
“Nói cho anh biết, sư phụ của tôi cho dù có gặp người nào thì cũng sẽ không gặp anh, anh đi nhanh đi, chỗ chúng tôi không chào đón anh.” Cô gái ngẩng đầu, không hề sợ Lâm Thanh Diện, đặc biệt là sau khi biết được anh chính là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều vô cùng xấu hổ, lúc đầu Lâm Thanh Diện còn chắc chắn Từ Tài sẽ chữa bệnh cho Trần Tài Anh, kết quả bây giờ ngay cả cửa ải do đệ tử người ta trấn giữ cũng không qua được.
“Anh Diện... Hay là, chúng ta đi bệnh viện gần đây xem thử đi?” Lý Huỳnh Thái cẩn thận hỏi.
Lâm Thanh Diện lập tức trừng mắt nhìn anh, sau đó quay sang nói với cô gái: “Nếu cô không chịu đi thông báo thì tôi tự mình đi vào vậy.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện lập tức bước thẳng vào trong.
Cô gái thấy thế lập tức vươn tay túm chặt Lâm Thanh Diện lại, sốt ruột nói: “Sao anh lại không biết xấu hổ đến vậy chứ hả, tôi đã nói là sư phụ tôi không gặp anh, hơn nữa chỉ dựa vào thái độ này của anh, sư phụ của tôi chắc chắn sẽ không chữa bệnh cho anh đâu.”
Bây giờ cô gái cũng đã rất tức giận, nghĩ thầm một tên vô dụng vậy mà cũng dám xông vào cửa, đúng là không chịu đặt danh hiệu thần y vào trong mắt mà.
Triệu Tam Linh cũng cười mỉa mai, anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện đã hoàn toàn đắc tội với cô gái này rồi, cho dù như thế nào, Từ Tài đều sẽ không chữa bệnh cho Lâm Thanh Diện.
“Đúng là không có đầu óc mà, cô gái này chính là đệ tử của Từ Tài, đắc tội với cô mà còn muốn Từ Tài ra tay chữa bệnh giúp, đúng là nằm mơ!” Triệu Tam Linh lạnh lùng nói.
Ngay lúc hai người đang lôi kéo, bên trong phòng truyền đến tiếng ho nhẹ: “Tú, chuyện gì thế, sao lại ồn vậy?”
Hai mắt cô gái lập tức sáng lên, cô biết Từ Tài tính tình không tốt, nếu để Từ Tài phát hiện có người muốn xông vào nhất định sẽ mắng Lâm Thanh Diện té tát.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn là tên vô dụng nổi tiếng khắp Hồng Thành, Từ Tài chắc chắn sẽ không khách khí với anh.
“Sư phụ, thầy mau ra đây đi, có một người không biết xấu hổ muốn xông vào thầy, con cản không được.” Cô gái kêu.
Sau đó cô mới quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện, đắc ý nói: “Hừ, chờ lát nữa sư phụ ra, thấy thái độ của anh chắc chắn sẽ rất tức giận, cả đời này cũng đừng mơ sư phụ sẽ khám bệnh cho anh.”
Một lát sau, một ông lão đầu tóc hoa râm bước ra khỏi phòng.
Cô gái nhanh chóng chạy đến phía sau ông lão, duỗi tay chỉ Lâm Thanh Diện, nổi giận đùng đùng nói: “Sư phụ, chính là người này, không chỉ dám gọi thẳng tên của sư phụ, hơn nữa còn muốn xông vào tìm sư phụ, sư phụ mau mắng anh ta đi, cho anh ta biết thần y như sư phụ không phải gọi chơi cho vui.”
“Không sai, tôi có thể làm chứng, tên này lúc nãy gọi thẳng tên của ông, đúng là không biết lớn nhỏ, không xem thần y như ông vào mắt mà.” Triệu Tam Linh thêm mắm dặm muối.
Lý Huỳnh Thái và Trần Tài Anh đều có hơi tuyệt vọng, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện vừa mới đến đã làm cho quan hệ trở nên căng thẳng thế này, cho dù muốn năn nỉ người ta khám bệnh cho mình chỉ sợ là không được nữa.
Từ Tài nhìn lướt qua chỗ Lâm Thanh Diện, vẻ mặt không có vẻ tức giận nhưng vẫn rất uy nghiêm.
Ngay lúc mọi người cho rằng Từ Tài sắp sửa mắng Lâm Thanh Diện, Từ Tài đột nhiên bước lên hai bước, hai tay run rẩy nắm lấy tay Lâm Thanh Diện, kích động nói: “Lâm Thanh Diện, thằng nhóc cậu cuối cùng cũng biết đến đây thăm tôi à, tôi nhớ cậu muốn chết luôn rồi.”