Rể Quý Trời Cho

Chương 495

"Cậu...cậu mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu lên, lát nữa nếu có người báo cảnh sát thì cậu sẽ gặp phiền phức lớn đấy." Lạc Tâm vẻ mặt hoảng hốt nói với Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cười lạnh, nói: "Bà cảm thấy, ở kinh đô, tôi ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được sao?"

Dứt lời, Lâm Thanh Diện tát luôn vào mặt Lạc Tâm một cái, một tiếng “bốp” lanh lảnh vang lên, nửa bên mặt của Lạc Tâm lập tức sưng đỏ, người xem náo nhiệt xung quanh đều cắn cắn răng hàm.

"Chuyện này là thế nào, sao lại có thể đánh ác như vậy, chà chà chà, sao người đàn ông này lại không hề biết thương hương tiếc ngọc thế?"

"Mọi người xem ánh mắt anh ta kìa, dường như muốn giết người vậy, phải thù hằn như thế nào thì mới đến mức đó chứ."

"Người phụ nữ đó xinh đẹp như vậy mà người đàn ông đó lại có thể ra tay được, chẳng lẽ là do người phụ nữ này làm chuyện gì có lỗi với anh ta?"

...

"Có phải khi đó bà không hề nghĩ tới, mình sẽ có một ngày như hôm nay." Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Lạc Tâm.

Lạc Tâm chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình đau rát, vẻ mặt cô ta đầy u oán nhìn Lâm Thanh Diện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giờ người đứng phía sau tôi là cậu chủ nhà Công Tôn, thực lực nhà Công Tôn mạnh hơn nhà họ Lâm hàng trăm nghìn lần, hôm nay cậu ra tay với tôi nhà Công Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu."

Bốp một tiếng nữa.

Lâm Thanh Diện tiếp tục tát thêm cái nữa vào mặt Lạc Tâm, âm thanh lạnh lùng nói: "Có phải bà suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Bà chẳng qua là một con cờ của Công Tôn Ninh mà thôi. Chẳng lẽ bà lại cho rằng hôm nay tôi không đánh bà thì Công Tôn Ninh sẽ thân thiết với tôi à?"

Hai bên má Lạc Tâm đã sưng phồng lên, khóe miệng còn chảy máu, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: "Cậu đã biết Công Tôn Ninh nhằm vào cậu, sao còn không mau tự mình đến trước mặt anh ta mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đi. Chẳng lẽ cậu cảm thấy với thực lực nhà họ Lâm có thể chống lại nhà Công Tôn ư?"

"Chuyện này không đến lượt bà quan tâm, bà chỉ cần biết, bà làm hại Linh nhi hôn mê bất tỉnh, Bích Hoài mất tích nên phải gánh tất cả hậu quả của chuyện này."

Dứt lời, Lâm Thanh Diện tiếp tục vươn tay về phía mặt Lạc Tâm.

Lạc Tâm bị Lâm Thanh Diện tát đến mức trời đất quay cuồng.

"Nói cho tôi, bà đã đưa Bích Hoài đi đâu rồi." Lâm Thanh Diện híp mắt nhìn Lạc Tâm.

Ánh mắt Lạc Tâm có chút mơ hồ nhìn Lâm Thanh Diện, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười cuồng loạn, nói: "Thì ra cậu cũng có lúc gấp gáp như vậy, nếu tôi không nói cho cậu biết có phải cậu sẽ bị gấp chết hay không?"

"Tôi thích nhìn dáng vẻ sốt ruột nhưng bất lực này của cậu, từ khi cậu hại chết chị gái tôi, cướp đi toàn bộ của tôi thì tôi đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tượng này rồi."

Lâm Thanh Diện một tay bóp cánh tay của Lạc Tâm, lạnh lùng nói: "Nhưng chắc bà không hề nghĩ tới sẽ nói chuyện với tôi trong hoàn cảnh này nhỉ."

Dứt lời, anh không hề do dự bóp gãy xương cánh tay của Lạc Tâm.

Lạc Tâm hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, đau đến mức khiến khuôn mặt cô ta cũng trở nên vặn vẹo.

Lm Thanh Diện lại bắt lấy cánh tay khác của Lạc Tâm, lạnh lùng nói: "Nói cho tôi biết, bà đã giấu Bích Hoài đi đâu rồi, nếu bà không nói, thì hôm nay dù tôi không giết bà thì cũng sẽ chặt tứ chi của bà, để bà tàn phế cả đời."

Vẻ mặt Lạc Tâm sợ hãi, bà ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một lúc rồi cười phá lên, nói: "Nếu cậu đã muốn biết như vậy thì tôi nói cho cậu biết cũng không sao."

Lâm Thanh Diện lập tức tiến lên một bước, cả người đều căng thẳng.

Anh hết sức sợ hãi sẽ nghe được từ Lạc Tâm kết quả không thể tiếp nhận, nếu thật như vậy, chắc chắn anh sẽ không thèm quan tâm xung quanh có người hay không mà trực tiếp giết chết Lạc Tâm.

"Tôi cũng không biết Hứa Bích Hoài đã đi đâu, ngày đó tôi chỉ sắp xếp người tông cô ta, nào ngờ cô ta may mắn, cô ta đi cùng cô gái nhỏ của thương hội Thiên Nguyên, cô gái nhỏ đó được đưa đi cấp cứu. Nhưng sau đó tôi cũng không sắp xếp bất cứ ai quản chuyện này, cho nên tại sao Hứa Bích Hoài mất tích, đã đi đâu, tôi cũng không biết. Hôm nay dù cậu có thật sự chặt tứ chi của tôi thì tôi cũng chẳng thể nói ra cô ta đang ở đâu." Lạc Tâm thành thật trả lời.

Nghe thấy lời này của Lạc Tâm, Lâm Thanh Diện vô thức cho rằng cô ta đang đùa bỡn mình, nên cánh tay đang nắm cánh tay Lạc Tâm lập tức dùng sức.

Nhưng anh quan sát thấy Lạc Tâm có vẻ không hề hoảng sợ, nhìn qua không hề giống là nói láo.

"Bà muốn chết hả?" Lâm Thanh Diện híp mắt nói.

Lạc Tâm vẻ mặt bất cần, mở miệng nói: "Tôi không hề lừa cậu, nếu cậu không tin tôi thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Lúc đó tôi chỉ muốn để Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện, còn sau đó xảy ra chuyện gì, tôi căn bản không quan tâm. Hơn nữa với tính cách của tôi, tất nhiên tôi muốn để cậu nhìn thấy Hứa Bích Hoài chịu tội hơn, thì cớ gì tôi lại phải giấu cô ta đi chứ?"

Lâm Thanh Diện nhíu mày, nếu Lạc Tâm nói không sai, vậy rốt cuộc tại sao Hứa Bích Hoài lại mất tích?

Lâm Thanh Diện cảm thấy hết sức mờ mịt, anh vốn cho rằng chỉ cần tìm được Lạc Tâm thì có thể tìm được tung tích của Hứa Bích Hoài, nhưng hiện tại xem ra, chuyện không hề đơn giản như anh tưởng tượng.

"Lâm Thanh Diện, có phải cậu đang rất tuyệt vọng hay không? Nói cho cậu biết, cậu càng tuyệt vọng thì tôi càng cảm thấy vui vẻ. Bây giờ tôi còn cảm thấy may mắn vì sự mất tích của Hứa Bích Hoài không liên quan đến tôi, nếu thật do tôi làm, thì tôi e là tôi sẽ không chịu được sự nghiêm hình bức cung của cậu mà khai ra rồi, nhưng mà tôi không biết, nên dù cậu có đánh chết tôi thì tôi cũng không thể nói cậu biết Hứa Bích Hoài đang ở nơi nào." Lạc Tâm thậm chí có chút đắc ý nở nụ cười.

Lâm Thanh Diện thấy thế, lại tát thêm cái nữa trên mặt Lạc Tâm, Lạc Tâm cứng người.

"Lâm Thanh Diện, thằng khốn." Lạc Tâm điên cuồng hét lên.

"Dù hôm nay bà thật không biết, thì bà cho rằng bà có thể được yên sao?"

Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, không hề nương tay với Lạc Tâm, vừa nãy Lạc Tâm đã hoàn toàn chọc giận Lâm Thanh Diện, dù hiện Lâm Thanh Diện không thể giết bà ta, nhưng anh muốn đánh Lạc Tâm thì ai cũng không ngăn được.

Người xung quanh thấy Lâm Thanh Diện ra tay với Lạc Tâm thì đều cảm thấy sợ hãi, vì Lâm Thanh Diện đánh thật sự quá độc ác, bọn họ mới chỉ thấy đàn ông đánh phụ nữ ác như vậy trên trên TV mà thôi.

"Trời ạ, anh ta ra tay độc ác quá, người phụ nữ này đã làm cái gì mà khiến người đàn ông này tức giận như vậy."

"Quá thảm rồi, chúng ta có cần báo cảnh sát hay không?"

"Thôi bỏ đi, có vẻ, người phụ nữ này đã làm gì đó có lỗi với người đàn ông, không chừng họ là vợ chồng đấy, phụ nữ ngoại tình, đây là việc nhà người ta, cảnh sát cũng không quản được đâu."

"Chà chà, phụ nữ đẹp đúng là chẳng có gì tốt đẹp, động một chút lại vượt quá giới hạn, giờ có bị đánh thì cũng là đáng đời."

...

Một lúc lâu sau, Lạc Tâm đã bị Lâm Thanh Diện đánh đến thoi thóp, lúc này Lâm Thanh Diện mới buông tha bà ta, ném bà ta xuống đất.

Anh nhìn chằm chằm Lạc Tâm, lạnh lùng nói: "Hôm nay chỉ là tạm thời cho bà một bài học, mặc kệ việc mất tích của Bích Hoài có liên quan đến bà hay không thì bà cũng là đầu sỏ gây ra chuyện này. Tôi sẽ không bỏ qua cho cả bà và Công Tôn Ninh, mà ngày đó sẽ nhanh đến thôi."

Dứt lời, Lâm Thanh Diện quay người rời khỏi Phan Gia Viên.

Lạc Tâm ngã trên mặt đất, đã không có bất kỳ năng lực hoạt động gì, bà ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Từ nhỏ đến lớn, bà ta chưa từng bị đánh như vậy, bà ta vốn tưởng mình là phụ nữ thì Lâm Thanh Diện sẽ nương tay một chút, nhưng sự thật chứng minh, bà ta đúng là quá ngây thơ rồi.

Một lúc lâu sau, hai vệ sĩ bị Lâm Thanh Diện đánh gục trên mặt đất mới có thể từ từ bò dậy, đi đến bên cạnh Lạc Tâm nâng bà ta lên rời khỏi nơi này.

Thật ra hai người bọn họ đã sớm hồi phục rồi, nhưng vì Lâm Thanh Diện quá lợi hại, họ đều hiểu rõ, dù có đứng lên thì cũng lại tiếp tục bị Lâm Thanh Diện đánh bại, vì vậy họ mới dứt khoát giả vờ không dậy nổi, nằm trên mặt đất một lúc.

Nhà cũ nhà họ Lâm.

Lâm Thanh Diện ngồi trong phòng sách, cau mày, hồi tưởng lại chuyện xảy ra cùng Lạc Tâm hôm nay.

Anh cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ, muốn tìm ra có phải Lạc Tâm không hề nói dối hay không.

Trước đó anh vẫn cho rằng chính Lạc Tâm đã khiến Hứa Bích Hoài mất tích, nhưng hiện tại Lạc Tâm nói bản thân cũng không thích thú gì chuyện này, hơn nữa có vẻ không hề giống như đang nói đùa, điều này khiến Lâm Thanh Diện hết sức hoang mang.

Nếu chuyện mất tích của Hứa Bích Hoài không liên quan tới Lạc Tâm vậy là ai đã mang Bích Hoài đi?

Lâm Thanh Diện cẩn thận suy nghĩ đến tất cả những người có khả năng làm ra chuyện này, nhưng vẫn không thể tìm ra lý do bọn họ mang Hứa Bích Hoài đi.

Hơn nữa, người sẽ ra tay với Hứa Bích Hoài cũng chỉ có Lạc Tâm, nếu Lạc Tâm không làm thì Lâm Thanh Diện thật sự không nghĩ ra còn có ai sẽ đưa Hứa Bích Hoài đi mà không hề để lại bất kỳ manh mối gì.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng mà vẫn không có kết quả, Lâm Thanh Diện cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho Trần Tài Anh.

"Sự mất tích của Bích Hoài có lẽ không liên quan đến Lạc Tâm, phương hướng mà chúng ta suy đoán trước đó đã xảy ra sai sót, cậu hãy cẩn thận điều tra xem cùng ngày xảy ra chuyện còn có ai xuất hiện ở gần con đường đó không, không được để sót bất kỳ người có khả năng nào."

"Hiểu." Điện thoại bên kia đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Diện thở dài một hơi, lại bắt đầu cảm thấy lo lắng về tình hình hiện tại của Hứa Bích Hoài. Vì không biết rốt cuộc là ai đã mang Hứa Bích Hoài đi, nên Lâm Thanh Diện khó tránh khỏi không khống chế được mà nghĩ theo chiều hướng xấu.

Tập đoàn Ninh Vân.

Trong văn phòng Công Tôn Ninh.

Hai vệ sĩ khiêng Lạc Tâm đã bị đánh đến không còn hình người đi vào, bọn họ đã đưa Lạc Tâm đi bệnh viện chữa trị, bác sĩ đã bó bột cho cánh tay Lạc Tâm, nhưng nói là khả năng khôi phục cực kỳ nhỏ.

Công Tôn Ninh đang nghịch điện thoại, thấy có người đi vào, ngẩng đầu nhìn một chút, sau khi dừng mắt trên người Lạc Tâm, lập tức hét lên: "Mẹ kiếp, trò gì thế này?"

Một vệ sĩ mở miệng nói: "Đây... Đây là tổng giám đốc Lạc, cô ấy ở bên ngoài bị người ta đánh."

Công Tôn Ninh nhíu mày, mở miệng hỏi: "Kẻ nào đã đánh cô ấy thành cái thế này?"

Vệ sĩ đó lập tức kể lại cho Công Tôn Ninh nghe chuyện xảy ra ở Phan Gia Viên.

Nghe xong, mắt Công Tôn Ninh híp lại, lạnh lùng nói: "Tên Lâm Thanh Diện này đúng là cả gan làm loạn, nhà họ Lâm bọn họ đã đến bước đường cùng mà vẫn còn dám ra tay trước mặt mọi người, đây là chó cùng rứt giậu rồi sao?"

Anh ta đi tới, nhìn chằm chằm Lạc Tâm, nói: "Chà chà, cậu ta ra tay thật độc ác, lại đánh cô thành như thế này."

"Tôi... Muốn... Giết......cậu ta." Lạc Tâm thều thào.

Công Tôn Ninh cười nói: "Cô yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng giành được cơ hội hợp tác kế hoạch cải tạo nội thành cũ, đến lúc đó nhà họ Lâm đã thành nỏ mạnh hết đà, không có bất kỳ tư cách gì mà đấu với chúng ta."

"Cậu chủ, thực lực Lâm Thanh Diện rất mạnh, nếu anh đưa cao thủ đến e là cũng không phải đối thủ của cậu ta." Vệ sĩ nhắc nhở.

Công Tôn Ninh cười nhạo, nói: "Thực lực cậu ta có mạnh hơn nữa thì sao chứ, các cậu không cần lo lắng, tôi đã chuẩn bị đại lễ cho cậu ta rồi."

"Lần này, tôi đã bỏ rất nhiều tiền để mời người đứng đầu “Chiến Thần Bảng” của Quan Lĩnh, dù thực lực Lâm Thanh Diện này có mạnh hơn nữa thì cũng không thể là đối thủ của người đó."

"Đến lúc đó, Lâm Thanh Diện chỉ có nước quỳ xuống xin tôi tha thứ mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment